Bà ta cảm thấy mình là một quái vật, nếu truyền ra ngoài sẽ là trò cười cho mọi người.
Bà ta tự biến mình thành ni cô, đóng chặt cửa trái tim, chặn tất cả mọi người ở bên ngoài.
Là đang đợi ông ta, hay là tự tra tấn chính mình, ngay đến chính bản thân bà cũng không rõ nữa.
Mấy năm nay bà ta vẫn luôn biết ông ta sống ở đâu nhưng lại không dám đến tìm, chỉ có thể đổi cách tìm đám chợ đen phiền toái khiến Ngôn Dương phải khốn đốn.
Trên thực tế, chỉ là muốn tìm một chút an ủi mà thôi.
Hiện giờ đã gỡ bỏ được tất cả các khúc mắc, có thể to gan mà sống cuộc đời mà bản thân mong muốn.
Đã lãng phí hơn hai mươi năm rồi, không thể để phí hoài thêm nữa bằng không bản thân thật sự bùng nổ mất.
Tân Nhâm Thành hôn mê khoảng ba ngày mới từ từ tỉnh lại, nhìn khung cảnh lạ lãm, mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, ý thức được mình đã gặp chuyện gì.
Ông ta muốn ngồi dậy, không ngờ cửa phòng lại mở ra, Quý Thiên Kim đang bước vào.
“Thiên Kim…” Đôi môi khô nứt của ông ta khó nhọc gọi tên bà.
Quý Thiên Kim vẫn thấy hơi khó xử khi nghe những lời này.
Hai người họ đã đấu đến bây giờ, bà ta đã quên mất phải làm sao để nói chuyện bình thường với ông ta.
“Không chết đúng không? Mau tính toán tiền thuốc men đi, ông nợ tôi không ít tiền đâu”
“Là bà… Đã cứu tôi à?” Ông ta nhớ rõ sau khi mình rời khỏi trụ sở, đồng nghiệp lúc.
trước đã đến đưa mình đi.
Đối phương muốn đưa ông ta đến bệnh viện nhưng ông ta cứ khăng khăng muốn đến đây.
Người đó không lay chuyển được ông ta, đành phải đưa ông ta qua đây.
Ông ta cho rằng bản thân sống không lâu nữa cho nên trước lúc nhắm mắt xuôi tay muốn được nhìn thấy bà một lần, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện.
“Là anh trai tôi đưa ông vào đây, bác sĩ cho ông dùng thuốc, có liên quan gì đến tôi đâu”
“Không có sự đồng ý của bà, bọn họ sao dám làm thế?
Nước này… là cho tôi sao?” Ông ta vừa mới tỉnh lại, môi khô khốc, thấy bà ta đang bưng cốc nước, nhịn không được hỏi thử.
“Ông không sợ có độc thì uống đi”
“Sao bà vẫn giống như hồi trẻ, vẫn nói chuyện dữ dẫn như thế vậy?”
“Tôi vui, có giỏi thì ông đừng trả lời tôi đi” Quý Thiên Kim vốn dĩ là cô chiêu sống trong nhung lụa, bên trên còn có hai anh trai lớn luôn nuông chiều mình.
Cao ngạo lạnh lùng chỉ là che mắt người bên ngoài mà thôi. Thực tế nội tâm lại rất tùy hứng thất thường.
Khóe miệng Tân Nhâm Thành càng cong lên. Khung cảnh lúc này rất giống nhiều năm về trước hai người bọn họ ở trong căn phòng thuê nhỏ bé.
Mỗi lần ông ta ra ngoài làm nhiệm vụ, bà đều mắng ông ta rất hung hãn, nói đừng có rơi vào lưới pháp luật.