Từ lúc cậu mở mắt ra đến giờ, cậu vẫn luôn ngây ngẩn mà nhìn trần nhà, không hề nói chuyện, không hề có biểu cảm gì, làm cho bà chủ vô cùng lo lắng.
“Con trai, con sao vậy, trên người có chỗ nào đau thì nói cho mẹ được không?” Diên nghe thấy giọng nói của bà ấy, con ngươi hơi chuyển động, giọng nói khàn khàn vang lên.
“Mẹ, con mơ thấy một cơn ác mộng, ác mộng, có bốn người… mẹ, mẹ nói với con đi, những thứ đó đều là giả đúng không?”
Bà chủ nghe thấy vậy, không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ.
“Mẹ còn chưa trả lời câu hỏi của con”
“Mẹ nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con, làm cho bốn người kia chết không tử tế”
Diên nghe thấy lời này, đồng tử co rút lại.
Không phải mơ… toàn bộ đều là thật sao?
Cậu cố gắng để cử động cơ thể mình, rời khỏi giường, lại bị bà chủ ngăn cản lại. “Con như vậy rồi, còn muốn đi đâu?”
“Bốn người kia đâu?”
“Giam giữ trong địa lao rồi, nếu như con muốn trừng phạt bọn nó, nói một tiếng là được, cần gì…
Bà chủ còn chưa nói hết, đã bị Diên dùng lực đấy ra. Một đẩy như vậy, cậu cũng ngã trên đất.
Bà chủ không lo lắng cho bản thân, vội vàng đến dìu cậu, lại bị cậu ngăn lại.
“Đừng lại đây, nợ của con, con sẽ tự tính.”
Nói xong, cậu quật cường mà đứng từ dưới đất lên, sau đó nghiêng ngả mà đi về phía trước.
Bà chủ không yên tâm, liền bám theo.
Địa lao, âm u, ẩm ướt, đủ mọi loại dụng cụ tra tấn.
Lúc Diên đi xuống cầu thang, hai chân đều run rẩy, vết thương bị xé rách làm cho người ta đau như kim châm.
Cậu rất không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra, nhưng những ký ức đấy lại như khắc vào xương cốt, căn bản không thể quên được.
Khắc quá sâu rồi.. quá đau đớn, quá Cậu không ngờ, lại nhìn thấy Hứa Minh Tâm và Strzyga, bốn mắt nhìn nhau qua hàng rào.
Hứa Minh Tâm yếu ớt mà nằm trên mặt đất, trên người toàn là dấu roi.
Diên nhìn thấy cảnh đó, trong lòng liền run lên, không tiến lên trước, mà nhanh chóng quay đầu lại, không muốn để Hứa Minh Tâm nhìn thấy.
Cậu nhìn bà chủ, chất vấn: “Sao cô ấy lại ở đây?”
“Strzyga không chăm sóc con tốt, mà cô ta là đầu sỏ gây nên, chẳng lẽ không nên trả giá sao?”
“Thả cô ấy ra!”
Cậu lớn tiếng quát lên.
Bà chủ nghiến răng, lại không dám từ chối.
Lúc này hai mắt Diên đỏ au, giống như là dã thú nổi điên vậy.
Bà ấy lo lắng cho tình hình của cậu, không dám kích động cậu, chỉ có thể tức giận mà nhìn Hứa Minh Tâm, ra lệnh cho người thả người ra.