“Hai chuyện này không giống nhau, trừ khi em không muốn chấp nhận chị dâu hai này.’ “Không phải… Nếu chị Thanh Vân nhất quyết phải tặng thì hãy tặng em một món nào đó rẻ tiên thôi, nếu không cầm mấy món đồ đắt tiền ấy em lại không nỡ dùng, không nỡ ăn, lại còn phải tốn tiền mua cái két bảo hiểm để cất đi, thật sự là mệt lắm đó. Chị có thể tặng em mấy món xinh xắn mà con gái hay thích là được rồi, em không có yêu cầu gì đâu!”
Hứa Minh Tâm vội vàng nói, cô thật sự rất sợ mấy món quà người giàu có tặng, cầu xin trời đừng tặng cho những thứ đắt xắt ra miếng.
Mặc thì không nỡ mặc, ăn thì không nỡ ăn, nhìn lại thấy đau lòng, dùng lại càng thấy đau lòng.
Cảm giác đó thật sự quá tệ.
Ôn Thanh Vân nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô thì không nhịn được cười cười.
Cô bé này thật là thú vị.
“Được rồi, để chị cẩn thận suy nghĩ xem, chị thật sự chưa tặng ai món quà > nào đẹp nhưng giá rẻ bao giờ cả.”
Chẳng mấy chốc Cố Gia Huy đã đi về sinh xong và trở về, thấy bọn họ tán gẫu với nhau cũng khá vui vẻ, tâm trạng cũng rất tốt.
Khi quay về, có lẽ là do điêu hòa trong xe quá ấm áp nên Hứa Trúc Lin bất tri bất giác tựa vào lòng Cố Gia Huy và ngủ thiếp đi.
Ôn Thanh Vân lái xe nhìn lên kính chiếu hậu muốn nói lại thôi. Cuối cùng, cô ấy thở hắt ra một hơi mạnh, bất đắc dĩ hỏi: “Em chưa kể cho Hứa Minh Tâm nghe về những chuyện về em ở nơi này, cũng chưa từng nhắc tới người đó…”.
Cô ấy nói cực kì lấp lửng, sợ làm Hứa Minh Tâm đang ngủ say giật mình tỉnh giấc.
Cố Gia Huy đang vuốt sợi tóc rơi xuống trên trán Hứa Minh Tâm thì đột nhiên nghe thấy những lời đó, ngón tay anh khẽ run lên.
Cả người anh cứng đờ trong nháy mắt, sóng lớn bắt đầu cuồn cuộn dâng lên trong đôi mắt kia.
Anh hít một hơi thật sâu và ngược mắt lên nói: “Chuyện trôi qua thì đã là quá khứ rồi, cũng chẳng có gì hay để kể lại cả.”
“Trước đó em giấu diếm thân phận, cô ấy cũng không biết em vẫn còn sống. Thế nhưng bây giờ em đang sáng rực như mặt trời ban trưa, sau này nhà họ Ôn cũng sẽ giúp đỡ em, dù là em chỉ tạo sóng tạo gió ở Đà Nẵng nhưng hệ thống và mạng lưới tin tức trên toàn thế giới phát triển như thế, cô ấy không thể bỏ qua không để ý đến em.”
“Chị dâu, sau này chị đừng nhắc lại về chuyện này nữa. Em của năm đó đã chết rồi, bây giờ em chỉ là Cố Gia Huy mà thôi.”
Cố Gia Huy nói với giọng âm u, ánh mắt sâu thăm thẳm, Ôn Thanh Vân nhìn lên kính chiếu hậu rồi thở dài thườn thượt.
Đúng là chuyện đã qua nhưng sóng gió lại chưa bao giờ lặn xuống.
Trong bốn năm nay, cô ta đã gây ra tiếng vang lớn ở London.
Nếu Cố Gia Huy đã không muốn nhắc lại thì cô ấy cũng sẽ không nhiều lời, chỉ mong là chuyện đó thật sự trôi qua và trở thành dĩ vãng.
Nếu không một khi bị dính vào thì người vô tội nhất chính là Hứa Minh Tâm.
Lốc xoáy quá lớn, một người chẳng có tí kỹ năng sinh tồn nào không thể sống đến phút cuối cùng được.
Hứa Minh Tâm chờ đến ba giờ chiều mới quay về, về đến rồi cô cũng không nghỉ ngơi nhàn rỗi, cô học lại các lễ nghi cùng với tập nhảy, sau đó là làm bánh ngọt cho Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh về tới cùng với gương mặt cực kì mệt mỏi.