“Gia Huy… đừng đi mà, Gia Huy, con trai của mẹ.”
Bà chủ vẫn khóc lóc thảm thiết.
Cố Gia Huy đi ra cửa không nhìn thấy Hứa Minh Tâm, nên biết cô đau lòng rời đi.
Anh nhìn thấy cô ở vườn hoa, cô đang ngồi trên xích đu, lắc lư hết lần này đến lần khác, cảm xúc chán nản.
Anh đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng đẩy.
“Sao anh lại đến đây?”
Cô có chút ngạc nhiên.
“Không phải bảo em ở ngoài cửa đợi anh sao? Sao lại chạy ra đây?”
“Em..”
Hứa Minh Tâm mím môi, hôm nay thật sự là một ngày lộn xộn, ra cửa phải xem hoàng lịch mới được.
Cô nghe thấy bà chủ nói cô là hồ ly tinh, muốn anh rời khỏi mình.
Anh hai cũng ép anh, muốn anh chiều theo bà chủ.
Cô không thể nghe được nữa, cho dù cô biết những lời đấy là giả, nhưng cô vẫn không muốn nghe.
Cho nên, không đợi Cố Gia Huy trả lời, cô đã bỏ đi như một con rùa rụt cổ vậy.
“Anh không nói”
“Cái gì?
“Anh không nói lời nói cho có lệ”
“Tại sao?” Hứa Minh Tâm có chút ngạc nhiên.
“Tại sao phải nói chứ? Đây không phải là lời nói dối không có ý tốt, đối với em mà nói là lời nguyền rủa độc ác. Anh an ủi mẹ, nhưng lại làm em tổn thương, anh không làm được. Mẹ có bọn họ ở bên, mà em lại một mình ở nước ngoài, chỉ có anh”
“Nhưng trong lòng anh cũng khó chịu, không phải sao?”
“Chữ hiếu, không phải thực hiện như vậy”
Trong lòng Cố Gia Huy có tiêu chuẩn của mình, anh không thể làm được việc vì mẹ mà làm tổn thương Hứa Minh Tâm.
Hơn nữa, tình trạng của mẹ vẫn luôn lặp đi lặp lại, không dứt điểm.
Hôm nay anh mở miệng nói một lời chiều theo, vậy sau này lại phải làm chuyện gì chiều theo sao?
Anh vừa nghĩ đến đây, càng cảm thấy sau này sẽ có tai họa, chỉ có thể cắt bỏ mọi thứ từ lúc mới bắt đầu.
“Bên phía mẹ vẫn luôn là tình hình như vậy, lúc nào mới dứt điểm được”
Cô có chút chán nản nói.
Lúc trước vẫn còn dũng khí để chiến đấu lâu dài, nhưng bây giờ trong lòng cô không có chút tự tin nào.
Cố Gia Huy xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ đứng về phía em, anh lấy em về không phải để em chịu oan ức. Hơn nữa, từ đầu đến cuối em đều vô tội”
“Từ từ đến thôi, cũng không thể gấp được”
Hai người đang nói chuyện, không ngờ lại thấy Cố Trường Quân đi đến.
“Minh Tâm, em có thể đi vào bếp chuẩn bị chút trà được không?”
Ý từ trong lời nói này của Cố Trường Quân rất rõ ràng, chính là muốn cô tránh đi.
Cô hiểu ý, chuẩn bị quay người rời đi, nhưng không ngờ Cố Gia Huy lại nắm chặt lấy tay cô.
“Cô ấy là vợ của em, không phải người làm. Nhà anh hai có nhiều người làm như vậy, tùy tiện cử một người, không cần phải để vợ em phải đi?
Bà chủ vẫn khóc lóc thảm thiết.
Cố Gia Huy đi ra cửa không nhìn thấy Hứa Minh Tâm, nên biết cô đau lòng rời đi.
Anh nhìn thấy cô ở vườn hoa, cô đang ngồi trên xích đu, lắc lư hết lần này đến lần khác, cảm xúc chán nản.
Anh đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng đẩy.
“Sao anh lại đến đây?”
Cô có chút ngạc nhiên.
“Không phải bảo em ở ngoài cửa đợi anh sao? Sao lại chạy ra đây?”
“Em..”
Hứa Minh Tâm mím môi, hôm nay thật sự là một ngày lộn xộn, ra cửa phải xem hoàng lịch mới được.
Cô nghe thấy bà chủ nói cô là hồ ly tinh, muốn anh rời khỏi mình.
Anh hai cũng ép anh, muốn anh chiều theo bà chủ.
Cô không thể nghe được nữa, cho dù cô biết những lời đấy là giả, nhưng cô vẫn không muốn nghe.
Cho nên, không đợi Cố Gia Huy trả lời, cô đã bỏ đi như một con rùa rụt cổ vậy.
“Anh không nói”
“Cái gì?
“Anh không nói lời nói cho có lệ”
“Tại sao?” Hứa Minh Tâm có chút ngạc nhiên.
“Tại sao phải nói chứ? Đây không phải là lời nói dối không có ý tốt, đối với em mà nói là lời nguyền rủa độc ác. Anh an ủi mẹ, nhưng lại làm em tổn thương, anh không làm được. Mẹ có bọn họ ở bên, mà em lại một mình ở nước ngoài, chỉ có anh”
“Nhưng trong lòng anh cũng khó chịu, không phải sao?”
“Chữ hiếu, không phải thực hiện như vậy”
Trong lòng Cố Gia Huy có tiêu chuẩn của mình, anh không thể làm được việc vì mẹ mà làm tổn thương Hứa Minh Tâm.
Hơn nữa, tình trạng của mẹ vẫn luôn lặp đi lặp lại, không dứt điểm.
Hôm nay anh mở miệng nói một lời chiều theo, vậy sau này lại phải làm chuyện gì chiều theo sao?
Anh vừa nghĩ đến đây, càng cảm thấy sau này sẽ có tai họa, chỉ có thể cắt bỏ mọi thứ từ lúc mới bắt đầu.
“Bên phía mẹ vẫn luôn là tình hình như vậy, lúc nào mới dứt điểm được”
Cô có chút chán nản nói.
Lúc trước vẫn còn dũng khí để chiến đấu lâu dài, nhưng bây giờ trong lòng cô không có chút tự tin nào.
Cố Gia Huy xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ đứng về phía em, anh lấy em về không phải để em chịu oan ức. Hơn nữa, từ đầu đến cuối em đều vô tội”
“Từ từ đến thôi, cũng không thể gấp được”
Hai người đang nói chuyện, không ngờ lại thấy Cố Trường Quân đi đến.
“Minh Tâm, em có thể đi vào bếp chuẩn bị chút trà được không?”
Ý từ trong lời nói này của Cố Trường Quân rất rõ ràng, chính là muốn cô tránh đi.
Cô hiểu ý, chuẩn bị quay người rời đi, nhưng không ngờ Cố Gia Huy lại nắm chặt lấy tay cô.
“Cô ấy là vợ của em, không phải người làm. Nhà anh hai có nhiều người làm như vậy, tùy tiện cử một người, không cần phải để vợ em phải đi?