Hứa Minh Tâm cuộn mình ở trên giường nhỏ, cô lạnh run, đã hôn mê bất tỉnh.
Một màu đỏ bất thường xuất hiện trên khuôn mặt của cô, cô lên cơn sốt.
Đầu xuân nên ban đêm rất lạnh, cô nằm ở trên giường này mà thậm chí ngay cả một cái chăn cũng không có, quả thực là khinh người quá đáng.
Anh vội vàng ôm Hứa Minh Tâm vào trong ngực, nhanh chóng rời đi. Có lẽ Hứa Minh Tâm cảm thụ được, cô chật vật mở mắt ra, thì thấy đường nét quen thuộc kia.
Viền mắt cô hơi ướt át, cô nỗ lực giơ tay lên muốn sờ sờ vào anh, nhưng lại không có sức lực.
“Là… Là em năm mơ sao? Hay là hồi tưởng trước khi chết…”
Cô đợi cả đêm, nhưng Cố Gia Huy chưa tới.
Theo lý thuyết, chiều hôm qua anh đã trở về mới đúng.
Cô cho rằng ông trời ghét bỏ mình, cắt đứng con đường sống cuối cùng của cô.
Cô cảm thấy lần này mình chắc chắc không vượt được cửa ải khó khăn, cô sẽ chết.
Nếu trước khi chết còn có thể gặp Cố Gia Huy, cảm giác cũng không tệ lắm.
Cố Gia Huy nghe cô nói như thế, lòng anh như tan nát.
“Là anh, anh đến muộn.”
Anh hận chính mình, lại bị Ngôn Dương ràng buộc.
Hận chính mình, để một mình cô vượt qua sự chật vật cả một ngày một đêm lâu như vậy.
Hận chính mình, hiện tại anh không thể thay cô chịu đau.
Hứa Minh Tâm nghe anh nói như thế, cô mới vững tin anh thật sự đã trở về. Cô cố nén đau đớn, nỗ lực nặn ra một cười, nói: “Em… Em không sao, anh đừng lo lắng, đừng nhíu mày nữa, không tốt. Tối hôm qua em ngủ rất ngon, chỉ là… Đãi ngộ của người làm vườn nhà anh không tốt, nhà kho này không lắp điều hòa, buổi tối còn cắt điện… Lân sau, nhớ kỹ phải trang bị…”
Nói xong, cô lại không nhịn được ngất đi.
“Lệ Nghiêm, giao Hứa Minh Tâm cho cậu trước.”
“Được, anh chờ tôi hai mươi phút, tôi bảo đảm cô ấy sẽ không có việc gì, sẽ trả lại cô ấy hoàn hảo cho anh, và quay lại giúp anh.”
“Tốt.”
Anh gật đầu, tin tưởng tuyệt đối người anh em của mình.
Ngày hôm nay, anh sẽ khiến tất cả người tổn thương Hứa Minh Tâm phải trả giá thật lớn!
Anh lạnh lùng nhìn mọi người ở cửa, sâu trong mắt phượng cất giấu ánh sáng khát máu. Anh nắm chặt tay, lạnh lùng nói: “Chị dâu, người tôi đã mang đi, sao chị không đập đầu chết đi? Là đang chờ tôi giúp chị sao?”
Cố Triệt nghe vậy thì nghe không nổi nữa, lạnh lùng nói: “Chú ba, sao chú lại nói chuyện với chị dâu chú như vậy? Sự việc này ai cũng rõ ràng, chính là vợ chưa cưới chú có lỗi trước, chị dâu chú thương con dâu, chẳng lẽ có gì sai sao?”
“Mấy người thừa dịp tôi không ở đây bắt nạt vợ chưa cưới của tôi, mọi người nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, là bắt nạt Minh Tâm nhà tôi không có ai đứng sau sao?”
Cố Gia Huy lạnh lùng nói.
La Thanh Nhã nghe vậy thì lạnh lùng nói: “Làm sao, chẳng lẽ cậu còn muốn ỷ thế hiếp người à? Con dâu tôi bây giờ còn nằm viện, chắt trai nhà họ Cố cũng mất. Tôi không cần mạng của Hứa Minh Tâm đã là tốt rồi! Hiện tại Hứa Minh Tâm còn là con gái chưa xuất giá, cậu cứ thiên vị thế này, thì chờ đến khi qua cửa, chẳng phải người phụ nữ này sẽ cưỡi trên đầu tôi sao?”