Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta chưa bao giờ rời khỏi bệnh viện tâm thần kể từ khi còn là một đứa trẻ.

Cô ta vẫn học như bình thường, nhận bằng tốt nghiệp như bình thường, nhưng mà mọi thứ đều do một gia sư dạy.

Sở thích lớn nhất của cô ta chính là đọc sách, nhưng mà mấy thứ trong sách cô ta chưa từng nhìn thấy ngoài đời.

Cô ta giống như con chim hoàng anh bị giam trong lồng kín, nhiệm vụ duy nhất trong nhiều năm qua của cô ta chính là chăm sóc cho bà chủ.

Đây giống như sứ mệnh của gia tộc, từ chỗ mẹ cô ta truyền đến tay cô ta.

Cô ta cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, cũng sẽ muốn dừng lại.

Nghe cô ta nói như vậy thì Cố Gia Huy nhìn cô ta một cái thật sâu rồi nói: “Suốt đời hai anh em chúng tôi cũng không thể nào quên được ân tình của bác sĩ Anh. Chỉ cần tình trạng của mẹ tôi được cải thiện thì chúng tôi nhất định sẽ tôn trọng quyết định của bác sĩ Anh”



“Các người là con ruột của bà ấy nên hãy đến đây nhiều hơn và hãy cố sử dụng những chuyện trong quá khứ để gợi lại ký ức cho bà ấy. Đây là cách tốt nhất bây giờ”

“Được”

“Hơn nữa… bệnh nhân vừa mới thay đổi môi trường, không thể chịu được những việc gây kích thích thần kinh. Tôi sợ bệnh nhân sẽ có hành vi tự hại mình”

Tự hại mình…

Ba chữ này vừa nói ra thì liền đánh vào thần kinh của hai anh em họ.

Hứa Minh Tâm vừa pha vài chén trà nóng đang muốn mang qua nghe vậy thì liền dừng lại.

Tuy răng bà chủ đã ngủ thiếp đi nhưng mà cô vẫn không dám, dù sao đây cũng là phòng của bà ấy.

Cô không tiếng động mà lùi về phía sau, trên mặt khó nén sự cô đơn.

Mà cảnh tượng này tình cờ đã rơi vào mắt Tạ Quế Anh đang quay mặt về phía cửa, trong lòng cô ta không khỏi nhếch mép cười lạnh.



Điều này chỉ là mới là khởi đầu thôi!

Sau khi Tạ Quế Anh ổn định chỗ ở thì Cố Gia Huy cũng không nhìn thấy Hứa Minh Tâm, cuối cùng cũng tìm thấy cô trên sân thượng.

Có mấy tách trà bên cạnh, nước trà cũng đã sớm lạnh rồi.

Cô đang dựa lan can, cả người xuất thần.

Rõ ràng là cô đã nghe những gì bác sĩ Anh nói.

Anh từ phía sau ôm lấy cô, nói: “Sao em lại lên đây đón gió rồi?”

“Anh nói xem… tại sao bà chủ lại ghét em đến vậy? Những người khác thì đều có thể thông cảm được, nhưng mà còn em thì làm sao.

cũng không thể giải thích được”

“Em cũng chỉ gặp bà ấy có vài lần mà thôi” Cô buồn rầu nói.


“Cái này có lẽ là bác sĩ Anh có thể biết”


“Haizz, logic của bệnh nhân tâm thần làm sao có thể giải thích được đây? Có lẽ bà ấy thấy em là con dâu của bà ấy nên không thích em. Dù sao thì quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu cũng khó giải thích được.”


“Em đừng có suy nghĩ lung tung nữa, bệnh tình của mẹ nhất định sẽ khá hơn”


“Em hy vọng sẽ tốt hơn sớm, nếu không thì em thực sự không biết phải làm gì” Cô nói một cách yếu ớt.


Cô đến gặp Tạ Quế Anh, muốn biết tại sao bà chủ lại ghét bản thân mình đến vậy.


Nhưng mà Tạ Quế Anh lại không thể nói ra nguyên nhân được, chỉ có thể từ từ quan sát.


Vào buổi tối, Cố Gia Bảo mang theo Phó Thanh Viên đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK