Cô ngồi trên ghế toàn thân cứng ngắc, không thể động đậy, trên trán và sống lưng toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bởi vì sợ hãi…
Cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức nhảy vào phòng bếp, thật cẩn thận dùng băng dán in lại dấu vân tay mà anh ta để lại.
Vân tay, xét nghiệm máu những thứ này, đủ để chứng minh thân phận của một người, cô không tin sẽ không vạch trần được người giả mạo này!
Cô không tin tưởng người khác, liên đi tìm Cố Yên, lại không nói rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Đây là dấu vân tay của anh tôi, còn có tóc cũng vậy, làm sao đấy?”
“Cái gì? Không thể nào!”
Hứa Minh Tâm vô cùng khiếp sợ, lập tức giật lấy báo cáo số liệu, mặt trên đo lường kết quả là một trăm phần trăm trùng khớp.
Hai đồng tử cô co lại, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Là Cố Gia Huy thật? Nhưng vì sao anh lại không nhớ chuyện ly hôn giả với cô?
Vậy…. Vậy có bệnh gì khiến người †a dần dần quên đi một vài chuyện khá quan trọng không?”
“Chuyện này…” Cố Yên vừa nghe vậy liền nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Quả thực là có một chứng bệnh tên là Alzheimer, đây là một hội chứng suy giảm trí nhớ do protein trong não bộ tích tụ lại dẫn đến tế bào thần kinh chết dần.
“Biểu hiện cụ thể thế nào?”
.. Hứa Minh Tâm vội vàng hỏi.
“Theo thời gian trôi qua, trí nhớ có thể sẽ mất dần đi, đây chính là dấu hiệu đáng chú ý nhất. Nếu nghiêm trọng hơn thì không chừng có thể dẫn đến biến đổi nhân cách. Tôi nhớ là có rất nhiều bộ phim điện ảnh đều lấy đề tài như vậy, cô có thể thử tra Google xem sao.”
“Hội chứng Alzheimer.”
Cô lẩm nhẩm lại, báo cáo y học không thể nào giả được, Cố Gia Huy vẫn là Cố Gia Huy, cô chỉ có thể tìm kiểm điểm đột phá từ nơi khác mà thôi.
Cô quay về tìm kiếm rất nhiều ca bệnh cùng những bộ phim có đề tài như vậy, nếu hội chứng không quá nghiêm trọng thì cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày.
Nhưng nếu bệnh tình nghiêm trọng thì người bệnh sẽ rất nguy hiểm.
Nó giống như việc có một cục gôm †rong não không có lúc nào là không xóa bỏ ký ức, sớm muộn gì…. Cũng sẽ quên hết mọi thứ.
Cô cũng không biết Cố Gia Huy có phải bị bệnh không, hay chỉ là mất trí nhớ có chọn lọc nên chỉ đành chậm rãi quan sát.
Cả đêm ngủ không được ngon giấc khiến ngày hôm sau cô bước xuống nhà với quâng mắt thâm sì.
Vừa bước xuống tầng, nhân viên trong cửa hàng đã nhảy nhót reo hò âm lễ “Chị Minh Tâm, chị đến rồi!”
“Ừ, sao lại đứng đây cả vậy?”
Bọn họ đứng xếp thành từng hàng đứng chặn ở cửa.
Bọn họ nghe vậy liền đồng loạt tránh ra, để lộ ra mấy thùng giấy phía Sau.
“Đây là cái gì?”
Thùng giấy cao đến đầu Cối, được đóng gói tỉ mỉ, trông rất đẳng cấp.
Mấy chiếc nơ bướm màu hồng phấn bên trên cũng vô cùng đẹp mắt.
“Chị mở ra là biết ngay ấy mà, đây là món quà bọn em đã hứa sẽ tặng chị.”
Cũng đúng lúc này, giọng nói của Cố Gia Huy lại truyền ra từ phòng bếp phía sau.
Anh đeo tạp đề, trên tay còn bê bữa sáng nóng hôi hổi, trông có vẻ như là anh tự mình làm ra.
Cô nhớ đến chuyện anh nói sẽ chuẩn bị một món quà cho cô ngày hôm qua.
Cô tò mò mở hộp quà ra, mới nhận ra bên trong toàn là đồ ăn vặt.
Bởi vì sợ hãi…
Cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức nhảy vào phòng bếp, thật cẩn thận dùng băng dán in lại dấu vân tay mà anh ta để lại.
Vân tay, xét nghiệm máu những thứ này, đủ để chứng minh thân phận của một người, cô không tin sẽ không vạch trần được người giả mạo này!
Cô không tin tưởng người khác, liên đi tìm Cố Yên, lại không nói rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Đây là dấu vân tay của anh tôi, còn có tóc cũng vậy, làm sao đấy?”
“Cái gì? Không thể nào!”
Hứa Minh Tâm vô cùng khiếp sợ, lập tức giật lấy báo cáo số liệu, mặt trên đo lường kết quả là một trăm phần trăm trùng khớp.
Hai đồng tử cô co lại, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Là Cố Gia Huy thật? Nhưng vì sao anh lại không nhớ chuyện ly hôn giả với cô?
Vậy…. Vậy có bệnh gì khiến người †a dần dần quên đi một vài chuyện khá quan trọng không?”
“Chuyện này…” Cố Yên vừa nghe vậy liền nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Quả thực là có một chứng bệnh tên là Alzheimer, đây là một hội chứng suy giảm trí nhớ do protein trong não bộ tích tụ lại dẫn đến tế bào thần kinh chết dần.
“Biểu hiện cụ thể thế nào?”
.. Hứa Minh Tâm vội vàng hỏi.
“Theo thời gian trôi qua, trí nhớ có thể sẽ mất dần đi, đây chính là dấu hiệu đáng chú ý nhất. Nếu nghiêm trọng hơn thì không chừng có thể dẫn đến biến đổi nhân cách. Tôi nhớ là có rất nhiều bộ phim điện ảnh đều lấy đề tài như vậy, cô có thể thử tra Google xem sao.”
“Hội chứng Alzheimer.”
Cô lẩm nhẩm lại, báo cáo y học không thể nào giả được, Cố Gia Huy vẫn là Cố Gia Huy, cô chỉ có thể tìm kiểm điểm đột phá từ nơi khác mà thôi.
Cô quay về tìm kiếm rất nhiều ca bệnh cùng những bộ phim có đề tài như vậy, nếu hội chứng không quá nghiêm trọng thì cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày.
Nhưng nếu bệnh tình nghiêm trọng thì người bệnh sẽ rất nguy hiểm.
Nó giống như việc có một cục gôm †rong não không có lúc nào là không xóa bỏ ký ức, sớm muộn gì…. Cũng sẽ quên hết mọi thứ.
Cô cũng không biết Cố Gia Huy có phải bị bệnh không, hay chỉ là mất trí nhớ có chọn lọc nên chỉ đành chậm rãi quan sát.
Cả đêm ngủ không được ngon giấc khiến ngày hôm sau cô bước xuống nhà với quâng mắt thâm sì.
Vừa bước xuống tầng, nhân viên trong cửa hàng đã nhảy nhót reo hò âm lễ “Chị Minh Tâm, chị đến rồi!”
“Ừ, sao lại đứng đây cả vậy?”
Bọn họ đứng xếp thành từng hàng đứng chặn ở cửa.
Bọn họ nghe vậy liền đồng loạt tránh ra, để lộ ra mấy thùng giấy phía Sau.
“Đây là cái gì?”
Thùng giấy cao đến đầu Cối, được đóng gói tỉ mỉ, trông rất đẳng cấp.
Mấy chiếc nơ bướm màu hồng phấn bên trên cũng vô cùng đẹp mắt.
“Chị mở ra là biết ngay ấy mà, đây là món quà bọn em đã hứa sẽ tặng chị.”
Cũng đúng lúc này, giọng nói của Cố Gia Huy lại truyền ra từ phòng bếp phía sau.
Anh đeo tạp đề, trên tay còn bê bữa sáng nóng hôi hổi, trông có vẻ như là anh tự mình làm ra.
Cô nhớ đến chuyện anh nói sẽ chuẩn bị một món quà cho cô ngày hôm qua.
Cô tò mò mở hộp quà ra, mới nhận ra bên trong toàn là đồ ăn vặt.