Ngôn Dương vội vàng cúp điện thoại.
Cố Gia Huy nhíu chặt lông mày, anh vẫn cảm thấy là mình đang điều khiến sợi dây này, chầm chậm đi về phía trước.
Hứa Minh Tâm xảy ra chuyện, dược Thẩm Thanh cứu ra, sau đó Thẩm Thanh nhận lửa Minh Tâm làmcon gái nuôi đế giài vây.
Sau đó anh đổ thêm dầu vào lửa làm to tin tức này ra, uy hiếp kẻ khác.Anh cho rằng mọi chuyện đang đi theo quỹ đạo của bản thân mình, nhưng… Bây giờ anh mời phát hiện ra, Ngôn Dương lại càng giống như người đứng đằng sau, ngay cả anh cũng trở thành con cờ.
Cố Gia Huy nhíu chặt lông mày.
Anh đã quen tính toán người khác, đột nhiên bị người khác tính toán, cảm giác này không hề tốt đẹp gì cho cam.
Anh vẫn không có chứng cử chứng minh những suy nghĩ của mình, nhưng luôn cảm thấy tám chín phần mười. Ngôn Dương… Người này không thể nào coi thường được.
Lúc Cố Gia Huy quay lại, di không giấu, Cố Gia Huy cũng đoán ra được, anh không có nhà, sao cô có thể an phận cho được.
“Lần sau lấy ít huyết yến cho cô ấy bồi bổ, đừng nói cho cô ấy biết đó là gì.”
“Vâng thưa cậu.” .
Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi
“Tiện thể hãy trông cô ấy ăn, tôi sợ cô ấy ăn
không hết lại đau bụng.”
“Câu đối xử với cô Minh Tâm tốt quá.”
“Cô ấy đối xử với tôi cũng rất tốt nên tôi mới muốn dùng thân báo đáp tử tế cho cô ấy.”
Cố Gia Huy dịu dàng nói, nhắc tới Hứa Minh Tâm là nụ cười lại thoáng hiện bên khóe môi ẩn chứa đây sự cưng chiều.
Anh vừa bước lên tầng đã thấy Hứa Minh Tâm đang làm ổ trên ghế sô pha. Anh liên bước chậm lại, sợlàm người đang ngủ kia tỉnh giác.
Hứa Minh Tâm ngủ rất say nhưng khi anh vừa ngối xuống, cô đã cảm nhận được mà mơ màng mo mát.
“Anh về rồi à?”
“Ừ, đã giải xong để chưa?”
“Xong rồi, anh có thể kiểm tra!”
“Em đau bụng, anh xoa giúp em đi, máu bẩm vẫn còn chưa tan nữa…”
Cô nắm tay anh đặt lên bụng mình, bụng của cô rất mềm, sờ vào còn thấy rất nhiều thịt.
Anh vừa cầm bài tập kiểm tra cẩn thận vừa dùng tay chậm rãi xoa cho cô.
Hứa Minh Tâm lại bắt đầu mơ màng, xem ra là sắp ngủ rồi.”Hứa Minh Tâm.”
Cô nghe tiếng anh đang gọi cô bèn dùng giọng mũi nhẹ đáp lời.
“Đúng hết rồi, thường cho em nhé.”
Nói rồi anh củi xuống dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Nu hôn tuy chỉ thoáng qua nhưng lại đầy yêu thương.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được, không nên được nhẹ cười nói: “Lần sau… vẫn muốn.”