Quý Thiên Kim lạnh lùng nói ra, đây chính là sự tàn khốc trong xã hội thượng lưu.
Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm.
Cô ta có thể ăn người khác gắt gao nhưng khi quay lại cũng có thể bị người khác đánh cho rơi răng đầy đất.
Nếu muốn trở thành người chiến thắng thì phải làm cho chính mình trở nên to lớn mạnh mẽ hơn.
Mà Tạ Quế Anh không nghĩ đến việc làm chính mình trở nên mạnh hơn mà chỉ nghĩ đến những chủ ý tồi tệ, cướp đi thành quả của người khác làm của riêng.
Trước kia, Hứa Minh Tâm không có gia đình họ Hứa, gia đình họ Quý ủng hộ, nhưng cô vẫn nỗ lực phấn đấu, muốn trở nên tốt hơn để có thể sánh vai với Cố Gia Huy, dù khoảng cách có rất xa nhưng cô vần không từ bỏ.
Làm việc chăm chỉ để đạt được thứ hạng cao trong kỳ thi, cố gắng nấu cơm cho anh ăn, cố gắng trở nên tốt hơn với Thẩm Thanh.
Dù sau này có nhà họ Quý nhưng cô vân không kiêu ngạo, cũng không từ bỏ bất cứ điều gì.
Cô có thể trở thành học trò của Gordon và phó đầu bếp, không phải dựa vào nhà họ Quý hay Cố Gia Huy mà là từ nỗ lực của chính mình.
Ngay cả khi rời khỏi Cố Gia Huy, cô vẫn là một cá nhân độc lập, vân chính là Hứa Minh Tâm.
Cho nên Quý Thiên Kim không can thiệp vào cuộc sống của cô, nhưng cũng không có nghĩa rằng thấy cô bị người khác bắt nạt, sỉ nhục mà lại khoanh tay đứng nhìn.
“Tôi liều mạng với bài”
Tạ Quế Anh chưa bao giờ nhục nhã như vậy, liều mạng xông lên nhưng Quý Thiên Kim lại dễ dàng tránh thoát, lại đánh một cái tát khác.
“Hôm nay tôi sẽ dạy cho cô cách làm người!”
Lời này được nói ra từng chữ một, vô cùng sắc bén và lạnh lùng.
Quý Thiên Kim không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp giơ hai tay nhấc người mang ra ngoài, ném cho tài xế, đưa người lên xe.
Cho dù Tạ Quế Anh không ngừng giấy giụa nhưng cũng không thay đổi được gì.
Bà chủ thấy cảnh tượng như vậy, lo lắng đến nỗi muốn ra tay ngăn cản nhưng lại luôn bị Tần Nhâm Thành giữ lại.
Quý Thiên Kim chậm rãi đi tới trước mặt Úy Như, khoanh tay trước ngực.
Úy Như nhìn thấy bà ta, đỏ bừng mặt lên.
“Quý Thiên Kim, bà cũng là một nhân vật có danh tiếng, có uy tín, vậy mà bà lại làm ra chuyện như vậy, bà không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Bà cho rằng nhà họ Cố chúng tôi dễ chọc sao? Bà đúng là quá đáng quá rồi, nếu như bà đã không muốn nói chuyện tình cảm, vậy thì chúng tôi cũng sẽ không khách khí!”
“Tôi quá đáng? Vậy thì cách của bà chủ lại càng quá đáng hơn. Minh Tâm nhà tôi gả tới nhà họ Cố các người, luôn luôn phải lo lắng sợ hãi, làm một người dâu thảo, vợ hiền. Mà Cố Gia Huy đã làm được gì cho Minh Tâm? Che mưa chăn gió sao? Nhà họ Quý chúng tôi cũng làm được! Hay là cho quần áo hàng hiệu và những món đồ đắt tiền?
Nhà họ Quý chúng tôi cũng có thể mua được!”
“Minh Tâm gả vào nhà họ Cố, không hề đòi hỏi các người bất cứ thứ gì, chỉ vì nhìn trúng Cố Gia Huy. Lúc trước chúng tôi hết mực ngăn cản, Cố Gia Huy nói mấy lời thề son sắt, nói muốn bảo vệ Minh Tâm cả đời, bây giờ như vậy chính là bảo vệ sao?”
“Minh Tâm mất con, con bé không đau khổ sao? Con bé mất đi con của chính mình, bà lại vì thế mà ghét bỏ nó, không đối xử tử tế với con dâu mình mà còn giúp đỡ một người ngoài?”
Quý Thiên Kim nghĩ tới những điều này, tức giận đến run rẩy cả người.
Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm.
Cô ta có thể ăn người khác gắt gao nhưng khi quay lại cũng có thể bị người khác đánh cho rơi răng đầy đất.
Nếu muốn trở thành người chiến thắng thì phải làm cho chính mình trở nên to lớn mạnh mẽ hơn.
Mà Tạ Quế Anh không nghĩ đến việc làm chính mình trở nên mạnh hơn mà chỉ nghĩ đến những chủ ý tồi tệ, cướp đi thành quả của người khác làm của riêng.
Trước kia, Hứa Minh Tâm không có gia đình họ Hứa, gia đình họ Quý ủng hộ, nhưng cô vẫn nỗ lực phấn đấu, muốn trở nên tốt hơn để có thể sánh vai với Cố Gia Huy, dù khoảng cách có rất xa nhưng cô vần không từ bỏ.
Làm việc chăm chỉ để đạt được thứ hạng cao trong kỳ thi, cố gắng nấu cơm cho anh ăn, cố gắng trở nên tốt hơn với Thẩm Thanh.
Dù sau này có nhà họ Quý nhưng cô vân không kiêu ngạo, cũng không từ bỏ bất cứ điều gì.
Cô có thể trở thành học trò của Gordon và phó đầu bếp, không phải dựa vào nhà họ Quý hay Cố Gia Huy mà là từ nỗ lực của chính mình.
Ngay cả khi rời khỏi Cố Gia Huy, cô vẫn là một cá nhân độc lập, vân chính là Hứa Minh Tâm.
Cho nên Quý Thiên Kim không can thiệp vào cuộc sống của cô, nhưng cũng không có nghĩa rằng thấy cô bị người khác bắt nạt, sỉ nhục mà lại khoanh tay đứng nhìn.
“Tôi liều mạng với bài”
Tạ Quế Anh chưa bao giờ nhục nhã như vậy, liều mạng xông lên nhưng Quý Thiên Kim lại dễ dàng tránh thoát, lại đánh một cái tát khác.
“Hôm nay tôi sẽ dạy cho cô cách làm người!”
Lời này được nói ra từng chữ một, vô cùng sắc bén và lạnh lùng.
Quý Thiên Kim không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp giơ hai tay nhấc người mang ra ngoài, ném cho tài xế, đưa người lên xe.
Cho dù Tạ Quế Anh không ngừng giấy giụa nhưng cũng không thay đổi được gì.
Bà chủ thấy cảnh tượng như vậy, lo lắng đến nỗi muốn ra tay ngăn cản nhưng lại luôn bị Tần Nhâm Thành giữ lại.
Quý Thiên Kim chậm rãi đi tới trước mặt Úy Như, khoanh tay trước ngực.
Úy Như nhìn thấy bà ta, đỏ bừng mặt lên.
“Quý Thiên Kim, bà cũng là một nhân vật có danh tiếng, có uy tín, vậy mà bà lại làm ra chuyện như vậy, bà không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Bà cho rằng nhà họ Cố chúng tôi dễ chọc sao? Bà đúng là quá đáng quá rồi, nếu như bà đã không muốn nói chuyện tình cảm, vậy thì chúng tôi cũng sẽ không khách khí!”
“Tôi quá đáng? Vậy thì cách của bà chủ lại càng quá đáng hơn. Minh Tâm nhà tôi gả tới nhà họ Cố các người, luôn luôn phải lo lắng sợ hãi, làm một người dâu thảo, vợ hiền. Mà Cố Gia Huy đã làm được gì cho Minh Tâm? Che mưa chăn gió sao? Nhà họ Quý chúng tôi cũng làm được! Hay là cho quần áo hàng hiệu và những món đồ đắt tiền?
Nhà họ Quý chúng tôi cũng có thể mua được!”
“Minh Tâm gả vào nhà họ Cố, không hề đòi hỏi các người bất cứ thứ gì, chỉ vì nhìn trúng Cố Gia Huy. Lúc trước chúng tôi hết mực ngăn cản, Cố Gia Huy nói mấy lời thề son sắt, nói muốn bảo vệ Minh Tâm cả đời, bây giờ như vậy chính là bảo vệ sao?”
“Minh Tâm mất con, con bé không đau khổ sao? Con bé mất đi con của chính mình, bà lại vì thế mà ghét bỏ nó, không đối xử tử tế với con dâu mình mà còn giúp đỡ một người ngoài?”
Quý Thiên Kim nghĩ tới những điều này, tức giận đến run rẩy cả người.