Cố Gia Huy ôm lấy vóc dáng nhỏ bé của Hứa Minh Tâm rồi khẽ khàng nói tiếp: “Vậy ăn bánh chèo đi nha, mọi người cùng nhau làm sẽ rất đông vui và náo nhiệt đó. Trong khoảng thời gian này mọi người ai này đều mệt mỏi rồi, cũng nên cùng nhau thư giãn một chút. Người đã chết thì không thể sống lại được, tất cả mọi chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi… Chúng ta vẫn phải nhìn về phía trước mà tiếp tục sống thôi. Mặc kệ người khác như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau tới lúc răng long đầu bạc Nghe cách mà Cố Gia Huy nói như thế sẽ không có ai có thể chia rẽ được họ nữa.
Nếu có người chia rẽ bọn họ thì anh sẽ đấu với người đó.
Nếu ma quỷ chia rẽ bọn họ thì anh sẽ đầu với ma
Nếu ông trời chia rẽ bọn họ thì anh sẽ đầu với ông quy. trời.
Bất cứ ai cũng không cướp được Hứa Minh Tâm ra khỏi vòng tay của anh. Hứa Minh Tâm nghe vậy thì nhoẻn miệng cười, cô tin tưởng Cố Gia Huy.
Sau đó Hứa Minh Tâm đi xuống dưới nhà bếp để làm bánh chèo, có hai người giúp việc phụ làm nên họ làm rất nhanh.
Sau đó mọi người quây quần bên bàn ăn cùng nhau thưởng thức vô cùng náo nhiệt.
Thầm Thanh đã rời xa khỏi thế giới này rồi, tin tức đó khiến cả Đà Nẵng đều bị chấn động. Nhưng sau nhiều ngày trôi qua thì mọi việc lại trở về với quỹ đạo của nó, cát bụi lại trở về với cát bụi mà thôi.
Người chết thì không thể sống lại, còn người sống thì vẫn phải tiếp tục hướng về phía trước.
Cũng may là bố nuôi vẫn còn sống, Ngân Phúc Lâm cũng vẫn còn sống và bọn họ cũng vẫn còn sống.
Lần này Cố Gia Huy bị bệnh rất lâu khỏi nên anh không vội đi làm ngay mà cứ ở nhà tình đường, thỉnh thoảng chỉ xử lý vài vụ việc mà thôi.
Đối lập với một người cuồng công việc như trước đầy thì công việc hiện tại của Cố Gia Huy lại ít ỏi đến mức đáng thương.
Nhưng ngược lại anh có nhiều thời gian để bầu bạn với Hứa Minh Tâm hơn.
Buổi tối bọn họ cùng nhau đi dạo trong công viên. Nơi này chủ yếu là những ông cụ bà cụ đến đây để hỏng gió và tham gia các hoạt động như khiêu vũ thể thao, tập dưỡng sinh hoặc dắt thủ cưng đi dạo. Nhìn họ thật là thư thái, thật là hạnh phúc.
Những người trẻ tuổi đến đây rất ít nên hai người không sợ bị người khác nhận ra thân phận của họ.
Thời tiết bắt đầu ẩm dần lên nên Cố Gia Huy biết được tâm tư của Hứa Minh Tâm, anh bèn mua kem cho cô ăn. Anh mua cho mỗi người một cây kem, khi ăn hết thì đã tệ hết cả lười.
Hứa Minh Tâm nói đây chính là cây kem ngon nhất trên đời mà cô từng được ăn. Còn Cố Gia Huy biết rõ ăn kem nhiều cũng không tốt cho sức khỏe nhưng khí thích một người thì người ta sẽ chủ động hóa theo người đó. Mặc dù tất cả những điều anh nói đều là dùng thì con người ta khi yêu vẫn thường hay nhưởng bộ. Đương nhiên anh cũng vẫn sẽ kiểm soát đồ ăn thức uống mà cô ăn hàng ngày, nếu những đồ ăn nào không tốt cho sức khỏe thì anh sẽ không cho cô ăn quá nhiều.
Hai người họ đang đi dạo trên con đường trải sỏi trắng xoay chung quanh cái hồ nhân tạo, trước mặt họ là một đôi vợ chồng già đã bạc hết tóc.
Bà lão ngồi trên xe lăn còn ông lão có vẻ còn khỏe mạnh hơn đang đẩy xe cho bà lão.
Hai người họ vừa cười vừa nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
“Ông à, đó có phải là thiên nga không vậy?” Người vợ chỉ về phía con ngỗng màu trắng rồi hỏi.
“Ừ, là thiên nga đó. Bà cũng thật là tinh mắt đó nha, vừa nhìn là biết ngay thiên nga rồi.”
“Còn phải nói, mắt của tôi sáng tựa như sao đó ông không biết à?”
“Đúng vậy, nếu không lúc trước làm gì có chuyện trong một đám người đông như kiến mà bà vừa nhìn một cái là đã nhìn trúng tôi chứ.”