“Tinh lọc nước biển, dùng sức gió để phát điện, đây đều là hệ thống sử dụng năng lượng tự nhiên. Phía trên đỉnh đầu còn có kính viễn vọng, buổi tối có thể xem các vì sao và đọc sách là tốt nhất.
Nhưng… ở đây có một chút bất tiện chính là không thể dùng lửa.
“Đó là chuyện đương nhiên, nếu không toàn bộ đảo này cũng bị cháy mất.”
“Tôi không quan tâm cái đảo này như thế nào, tôi chỉ quan tâm em.”
Ho Nghe thấy như thế, trái tim của Hứa Minh Tâm khế run lên, lập tức trở nên khẩn trương.
Cũng không phải bị kích động, mà đó chính là….áy náy.
Cậu vì cô làm nhiều như vậy, mà cô không có cách nào để đáp trả lại cậu.
Diên phát hiện sắc mặt của cô cứng ngắt, một lần nữa lại chuyển hướng chủ đề: “Đi qua bên kia xem, vẫn còn một nhà kính để trồng hoa.”
“Còn còn có trông hoa?”
Từ ban công phòng khách đi ra ngoài như một thế giới khác, bên trong thật ấm áp, không cảm giác được cái thời tiết se lạnh của đầu thu.
Hoa tươi ở bên trong tranh nhau nở rộ, hương thơm xông thẳng vào mũi.
Cho nên toàn bộ cài nhà gỗ này đều có hương thơm nhè nhẹ, ngay từ đầu cô tưởng rằng là hương thơm của gõ, xem ra hiện tại còn có lân thêm mùi thơm ngát của hoa tươi.
“Đây là của tôi ư?”
“Ừ toàn bộ trên đảo đều là của em, dùng tên của em để đặt cho hòn đảo này.
“Cái gì?”
Hứa Minh Tâm vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, nghe nói như thế lại sợ đến mức lập tức đứng lên.
Cô khiếp sợ nhìn Diên, không ngờ cậu ấy vừa ra tay, vung bút một cái vậy mà mua một hòn đảo lớn này!
“Cái này….là quá khoa trương rồi đấy?”
“Còn nữa.”
“Còn… Còn nữa?”
Chân của Hứa Minh Tâm có chút mềm nhữn.
“ Khi em ngắm sao vào buổi tối, em sẽ thấy ngôi sao sáng nhất ở vùng biển này, cũng chính là em.”
“Không phải chứ? Anh mua cho tôi một khối tinh cầu?”
Lượng thông tin này quá lớn khiến cho chân cô mềm nhữn tới nơi.
Một hòn đảo, một ngôi sao, ôi trời đất ơi, cái này cần bao nhiêu tiền!
“Tôi không cầu xin em thường xuyên ở lại chỗ này, tôi chỉ hy vọng, nếu như em gặp phải cái gì khổ sở có thể lui tới ở nơi đây, tôi mua chỗ này cho em là để em trị bệnh.”
“Chỉ cần em ở đây, tôi sẽ nguyện ý vì em mà ngăn cản tất cả những người muốn lên đảo, sẽ không để cho bất luận kẻ nào có thể quấy rây eml”
“Hứa Minh Tâm, em bị Cố Gia Huy ràng buộc quá nhiều, có anh em, có cha mẹ, có tập đoàn nhà họ Cố. Anh ta không có cách nào có thể buông tha cho em. Nhưng mà tôi có thể, chỉ cần em nói với tôi một câu, tôi sẽ vì em mà nguyện ý vứt bỏ cả thế giới!”
“ Vậy dòng họ Kettering…..
“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn cái gì từ dòng họ Kettering, ngay từ đầu tôi thầm nghĩ mình chỉ muốn một người, em vấn chưa hiểu rõ sao? Anh ta không thể vứt bỏ tất cả để đi theo em. Tôi có thể….Đây chính là điều duy nhất tôi có thể làm vì em, toàn bộ cơ thể tôi, trái tim của tôi luôn luôn hướng về em, vì em mà tồn tại.”
Nghe xong những câu sau cùng, trái tim của Hứa Minh Tâm như bị một tảng đá lớn đè xuống, có chút không thể thở nổi.
Nhưng… ở đây có một chút bất tiện chính là không thể dùng lửa.
“Đó là chuyện đương nhiên, nếu không toàn bộ đảo này cũng bị cháy mất.”
“Tôi không quan tâm cái đảo này như thế nào, tôi chỉ quan tâm em.”
Ho Nghe thấy như thế, trái tim của Hứa Minh Tâm khế run lên, lập tức trở nên khẩn trương.
Cũng không phải bị kích động, mà đó chính là….áy náy.
Cậu vì cô làm nhiều như vậy, mà cô không có cách nào để đáp trả lại cậu.
Diên phát hiện sắc mặt của cô cứng ngắt, một lần nữa lại chuyển hướng chủ đề: “Đi qua bên kia xem, vẫn còn một nhà kính để trồng hoa.”
“Còn còn có trông hoa?”
Từ ban công phòng khách đi ra ngoài như một thế giới khác, bên trong thật ấm áp, không cảm giác được cái thời tiết se lạnh của đầu thu.
Hoa tươi ở bên trong tranh nhau nở rộ, hương thơm xông thẳng vào mũi.
Cho nên toàn bộ cài nhà gỗ này đều có hương thơm nhè nhẹ, ngay từ đầu cô tưởng rằng là hương thơm của gõ, xem ra hiện tại còn có lân thêm mùi thơm ngát của hoa tươi.
“Đây là của tôi ư?”
“Ừ toàn bộ trên đảo đều là của em, dùng tên của em để đặt cho hòn đảo này.
“Cái gì?”
Hứa Minh Tâm vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, nghe nói như thế lại sợ đến mức lập tức đứng lên.
Cô khiếp sợ nhìn Diên, không ngờ cậu ấy vừa ra tay, vung bút một cái vậy mà mua một hòn đảo lớn này!
“Cái này….là quá khoa trương rồi đấy?”
“Còn nữa.”
“Còn… Còn nữa?”
Chân của Hứa Minh Tâm có chút mềm nhữn.
“ Khi em ngắm sao vào buổi tối, em sẽ thấy ngôi sao sáng nhất ở vùng biển này, cũng chính là em.”
“Không phải chứ? Anh mua cho tôi một khối tinh cầu?”
Lượng thông tin này quá lớn khiến cho chân cô mềm nhữn tới nơi.
Một hòn đảo, một ngôi sao, ôi trời đất ơi, cái này cần bao nhiêu tiền!
“Tôi không cầu xin em thường xuyên ở lại chỗ này, tôi chỉ hy vọng, nếu như em gặp phải cái gì khổ sở có thể lui tới ở nơi đây, tôi mua chỗ này cho em là để em trị bệnh.”
“Chỉ cần em ở đây, tôi sẽ nguyện ý vì em mà ngăn cản tất cả những người muốn lên đảo, sẽ không để cho bất luận kẻ nào có thể quấy rây eml”
“Hứa Minh Tâm, em bị Cố Gia Huy ràng buộc quá nhiều, có anh em, có cha mẹ, có tập đoàn nhà họ Cố. Anh ta không có cách nào có thể buông tha cho em. Nhưng mà tôi có thể, chỉ cần em nói với tôi một câu, tôi sẽ vì em mà nguyện ý vứt bỏ cả thế giới!”
“ Vậy dòng họ Kettering…..
“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn cái gì từ dòng họ Kettering, ngay từ đầu tôi thầm nghĩ mình chỉ muốn một người, em vấn chưa hiểu rõ sao? Anh ta không thể vứt bỏ tất cả để đi theo em. Tôi có thể….Đây chính là điều duy nhất tôi có thể làm vì em, toàn bộ cơ thể tôi, trái tim của tôi luôn luôn hướng về em, vì em mà tồn tại.”
Nghe xong những câu sau cùng, trái tim của Hứa Minh Tâm như bị một tảng đá lớn đè xuống, có chút không thể thở nổi.