Lúc này Cố Gia Huy mới thấy hơi yên tâm liền đi về cửa hàng hoa ở phía trước.
Ngô Ưu không hề đi cùng mà đi tới trước mặt Hứa Minh Tâm, chỉ vào một ngách nhỏ ở bên cạnh, “Ở đó có bán đậu phụ mặn, món đó có thể gọi là món ăn tuyệt nhất ở đây đó, cô có thể nếm thử. Mau đi mua đi, chúng tôi ở đây đợi chị mua xong rồi chúng ta cùng về.”
“Thật sao?”
Ánh mắt của Hứa Minh Tâm sáng ngời.
Cô nhìn vào trong ngách nhỏ, hình như quả thực là có thể ngửi thấy mùi đậu phụ tươi.
Đậu phụ mặn ăn rất ngon đó!
Nếu như đã là món ăn tuyệt nhất vậy tất nhiên là cô phải đi nếm thử xem rồi.
“Thế hai người chờ tôi nhé, tôi đi một chút rồi quay lại ngay.”
Hứa Minh Tâm ngay người rời đi, Ngô Ưu không khỏi đắc ý mỉm cười.
Cô ta còn tưởng rằng đối thủ này lợi hại như thế nào chứ, không ngờ rằng thế mà lại là cái đồ tham ăn.
Chỉ có chút đó mà đòi tranh giành đàn ông với cô. Có điều đậu phụ mặn ở đó quả thực là rất ngon, nhưng người đến mua cũng rất nhiều, mọi người cứ ùn ùn đi vào ngách nhỏ không ngừng, ước chừng cô xếp hàng mua xong thì cũng phải mất đến hai mươi phút.
Đợi cô đi ra thì cô ta và Cố Gia Huy đã đi về nhà từ lâu rồi.
Cố Gia Huy mua hoa tươi xong thì đi ra ngoài, nhưng lại không nhìn thấy Hứa Minh Tâm.
Ngô Ưu nói, “Có lẽ là cô ấy lại đi đâu đó mua đồ ăn rồi, cô ấy vừa nhìn thấy đồ ăn là không chịu đi đâu nữa, cũng không biết được kiếp trước có phải do quỷ chết đói đầu thai không nữa.”
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, đôi mắt sắc lạnh hơi híp lại, giọng nói không chút thiện cảm, nói: “Tôi đi tìm cô ấy, cô cứ tự nhiên đi.”
“AnhGia Huy…”
Ngô Ưu thấy anh đi rồi thì lòng như lửa đốt, đột nhiên nghĩ ra một chiêu.
“Ây da…”
Sau lưng truyền đến tiếng kêu đau của Ngô Ưu, thu hút không ít người ở xung quanh nhìn thấy.
Cô ta ngã sống soài trên mặt đất, chân đi giày cao gót nên không tránh khỏi bị trẹo.
“AnhGia Huy, em… em bị treo chân rồi, đau quá…”
Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì không khỏi cau mày.
Sao anh lại không thể nhận ra chút mánh khóe của Ngô Ưu chứ?
“AnhGia Huy, anh đưa em đi đến bệnh viện đi, em thật sự rất đau…
huhu…
Nói rồi, thế mà cô ta có thể òa khóc đến mức lê hoa đái vũ ngay được, làm như cô ta đang vô cùng đau đớn vậy.
Những người đứng xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ cứ tưởng rằng Ngô Ưu và Cố Gia Huy là quan hệ yêu đương nên đều túm tụm nói những lời không tốt về anh.
Cố Gia Huy trâm mặc không nói gì, tiến lên phía trước đỡ cô ta dậy, không nói một lời nào.
“Bệnh viện ở ngay trước mặt rồi…anhGia Huy, anh đỡ em thêm chút nữa, em… em đứng không vững.”
Cố Gia Huy không đáp lại nhưng lại giữ chặt cái eo thon nhỏ của cô ta.