“Cùng chơi đi, thú vị lắm.”
Gỏi sủi cảo xong thì trên mặt mọi người toàn bột là bột.
Hửa Minh Tâm đành phải trở về phòng để rửa mặt. Cửa phòng vừa mới khép lại thì Cố Gia Huy đã ôm chặt lấy cô, đè trên ván cửa.
Hứa Minh Tâm hoảng sợ, giật mình hét lên nhưng chẳng mấy chốc đã bị Cố Gia Huy chặn lại.
Trong này chi có hai người bọn họ, cô cũng không cần phải ngượng ngùng quá.
Cô chủ động kiêng mũi chân, ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại.
Tuy cô có vẻ hơi ngày ngô, chẳng có tí kỹ xảo đáng nói nhưng vẫn làm cho Cố Gia Huy muốn ngừng mà không được.
Anh thở hổn hển căn nhẹ lên môi cô như đang trừng phạt cô bị đau nên nhíu mày lại thật chặt.
“Anh cản em làm cái gì?”
“Vì sao bọn họ đều có quà mừng năm mới hết mà anh lại không có?”
“Anh cũng cần quần áo mới hả? Tất cả quần áo trong tủ quần áo của anh đều là đồ mới hết cả, anh lại còn chẳng thèm ngó ngàng tới.”
“Nếu em muốn thì anh sẽ ném hết đống quần áo này đi rồi lại đi tìm em đòi nha?”
“Đừng đừng đừng!” Hứa Minh Tâm lập tức nóng nảy, cái đó không phải là quần áo đâu, cô thấy nó là cái tủ tiền toàn tiền là tiền ấy đùa!
Anh chẳng thấy xót thương tí nào, nói ném là ném thế à! “Em biết anh không thiếu quần áo cho nên không chuẩn bị thứ đó cho anh.”
“Thể tức là anh cũng có quà u?”
“Tất nhiên rồi, năm mới thì tất nhiên phải có quà chứ. Nhưng mà anh không thiếu tiền, cũng không thiếu mấy thứ vật dụng cần thiết khác, em sợ món quà của em quá nhỏ bé nên không vừa mắt anh. Em mua cho anh một cây bút máy, không phải loại đắt tiên nhất. Em dùng tiền của mình để mua nó, em phải tích góp rất lâu. Em cũng không biết minh phải tặng anh cái gì thì vô tình đi ngang qua cửa hàng bán bút máy..”
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong thì đồ đã bị Cố Gia Huy lấy đi mất.
“Không cần phải suy nghĩ nhiều đầu, anh rất thích món này.”
Cố Gia Huy mở hộp quà ra và cực kì hài lòng khi nhìn chiếc bút máy được mạ vàng nằm gọn gàng bên trong.
Anh cũng được nhận quà.
Hứa Minh Tâm thấy anh thích thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô còn lo lắng quà của mình quá bình thường nên không dám lấy ra đưa cho anh.
Cô xòe tay ra: “Quà của em đã tặng cho anh rồi, thể quà của anh đâu?”
“Anh không chuẩn bị…” Cố Gia Huy hơi ngượng ngùng nói, xét một cách nghiêm túc thì đây là lần đầu tiên anh mừng năm mới nên anh không biết minh phải chuẩn bị quà cáp gì cả.
“Xí, em biết anh là người vô tâm mà. Năm nay là lần đầu xem như bỏ qua, nếu năm sau anh còn thế nữa thì em không khách sáo đâu nhé.”
“Ngày mai anh sẽ cho em một bao lì xì thật to xem như bù lại hôm nay, được không?”
“Thế mới đúng chứ!” Hứa Minh Tâm gật đầu: “Không thèm nghe anh nói nữa, anh mau rửa mặt rồi ra ngoài đi, lát nữa vẫn còn hoạt động giải trí khác má”
Hứa Minh Tâm nghĩ đến những thứ mình mua được thì lại không nhịn được bật cười.
Bọn họ rửa mặt xong ta ngoài thì thời gian còn rất sớm, mới bây giờ thôi, từ đây đến lúc chiếu tiết mục cuối năm vẫn còn một khoảng thời gian nữa.