Nghe vậy, Cố Gia Huy lại bình tính khác thường, sau khi xác định vợ không sao thì anh lập tức điều tra máy quay giám sát.
Anh chỉ nhìn thấy Tạ Quế Anh và một bác sĩ khác ra vào.
Vị bác sĩ kia luôn cúi gằm mặt và cố gắng né tránh sự theo dõi của máy quay giám sát, vì vậy trong toàn bộ quá trình đều không thể nhìn rõ anh ta trông như thế nào.
Anh gọi Lệ Nghiêm đến, thuốc giải độc cần phải được uống trong một thời gian ngắn và liều lượng phải được kiểm soát chặt chẽ.
Anh không kịp tìm hiểu hết mọi chuyện đã phải đi điều tra chuyện trước đó.
Vậy là Lệ Nghiêm lền giải thích toàn bộ câu chuyện, kể từ khi họ tiếp cận Tạ Quế Anh thì họ đã bắt đầu dần bị nhiễm độc.
Chất độc theo các hương liệu mà xâm nhập vào cơ thể thông qua đường hô hấp, cứ ngấm dần theo thời gian thì ý thức tinh thần của con người cũng dần suy yếu, tính tình bất ổn, cực kỳ dê bị người ta khống chế.
Mà bà chủ bị quản thúc nhiều năm đã sớm mê mang thiếu tỉnh táo từ lâu rồi.
Khi Cố Gia Bảo nghe thấy điều này thì toàn thân cứng đờ vì sốc.
Chẳng trách ông ấy lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng ông ấy lại không thể tập trung và suy nghĩ sâu xa nên đã bị những biểu hiện bề ngoài lừa gạt.
Bệnh viện đã lấy máu của bà chủ và tìm ra thành phần của chất gây ảo giác còn sót lại trong đó.
Vậy nên những gì bà chủ nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi.
Bà chủ cũng nhanh chóng tỉnh lại, vừa nhìn thấy Cố Gia Bảo liền thở phào nhẹ nhõm.
“Hứa Minh Tâm đâu? Mau bắt cô ta lại đây đi, cô ta muốn giết tôi.”
“Rốt cuộc bà đã nhìn thấy cái gì vậy?”
“Tôi… tôi thấy cô ta đang cầm một con dao muốn giết tôi, cô ta cười rất ghê rợn, trên tay còn có vết máu nữa.
Cô ta còn muốn đóng cửa sổ và ném tôi xuống dưới…
“Đóng cửa sổ? Cô ấy đâu có…”
Cố Gia Bảo nhớ lại lúc ông ấy chạy đến thì Hứa Minh Tâm đang cố gắng cứu người chứ đâu phải muốn đóng cửa sổ.
Hiểu lầm… Mọi thứ đều là hiểu lầm.
Uổng cho ông ấy thông minh cả một đời, không ngờ đến khi về già lại hồ đồ như vậy.
Ông ấy thế mà lại bị một con nhóc dối trá dắt mũi chạy vòng vòng.
“Tạ Quế Anh đâu rồi!”
Cố Gia Bảo tức giận đến mức đập mạnh cây gậy xuống sàn.
Cho đến giờ Tạ Quế Anh vẫn chưa xuất hiện, tìm khắp cả bệnh viện cũng không có, cũng không biết cô ta đã đi đâu.
“Cố Gia Huy đã đi điều tra, người của Phó Minh Nam cũng đã được cử đến. Lý do tại sao anh ấy để bà chủ đi cũng một phần là vì chiến lược của anh ấy. Anh ấy đã sớm nhận ra rằng Tạ Quế Anh có vấn đề nên rõ ràng anh ấy cố ý làm như vậy.”
“Phó Minh Naml”
Cố Gia Bảo nắm chặt tay đến mức kêu cót két, vào lúc này ông ấy thật sự muốn trực tiếp giết chết Phó Minh Nam.
Nhưng điều quan trọng nhất không phải là chuyện này, mà là Hứa Minh Tâm.
Trong hai tháng qua, ông ấy lại quá mức hồ đồ mà dần dần tin tưởng Tạ Quế Anh, để rồi nảy sinh nhiều mối nghỉ ngờ với Hứa Minh Tâm.
Ông ấy còn không nhận ra rằng mình đang bị đánh thuốc, thậm chí ông ấy còn nghi ngờ cô!
Anh chỉ nhìn thấy Tạ Quế Anh và một bác sĩ khác ra vào.
Vị bác sĩ kia luôn cúi gằm mặt và cố gắng né tránh sự theo dõi của máy quay giám sát, vì vậy trong toàn bộ quá trình đều không thể nhìn rõ anh ta trông như thế nào.
Anh gọi Lệ Nghiêm đến, thuốc giải độc cần phải được uống trong một thời gian ngắn và liều lượng phải được kiểm soát chặt chẽ.
Anh không kịp tìm hiểu hết mọi chuyện đã phải đi điều tra chuyện trước đó.
Vậy là Lệ Nghiêm lền giải thích toàn bộ câu chuyện, kể từ khi họ tiếp cận Tạ Quế Anh thì họ đã bắt đầu dần bị nhiễm độc.
Chất độc theo các hương liệu mà xâm nhập vào cơ thể thông qua đường hô hấp, cứ ngấm dần theo thời gian thì ý thức tinh thần của con người cũng dần suy yếu, tính tình bất ổn, cực kỳ dê bị người ta khống chế.
Mà bà chủ bị quản thúc nhiều năm đã sớm mê mang thiếu tỉnh táo từ lâu rồi.
Khi Cố Gia Bảo nghe thấy điều này thì toàn thân cứng đờ vì sốc.
Chẳng trách ông ấy lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng ông ấy lại không thể tập trung và suy nghĩ sâu xa nên đã bị những biểu hiện bề ngoài lừa gạt.
Bệnh viện đã lấy máu của bà chủ và tìm ra thành phần của chất gây ảo giác còn sót lại trong đó.
Vậy nên những gì bà chủ nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi.
Bà chủ cũng nhanh chóng tỉnh lại, vừa nhìn thấy Cố Gia Bảo liền thở phào nhẹ nhõm.
“Hứa Minh Tâm đâu? Mau bắt cô ta lại đây đi, cô ta muốn giết tôi.”
“Rốt cuộc bà đã nhìn thấy cái gì vậy?”
“Tôi… tôi thấy cô ta đang cầm một con dao muốn giết tôi, cô ta cười rất ghê rợn, trên tay còn có vết máu nữa.
Cô ta còn muốn đóng cửa sổ và ném tôi xuống dưới…
“Đóng cửa sổ? Cô ấy đâu có…”
Cố Gia Bảo nhớ lại lúc ông ấy chạy đến thì Hứa Minh Tâm đang cố gắng cứu người chứ đâu phải muốn đóng cửa sổ.
Hiểu lầm… Mọi thứ đều là hiểu lầm.
Uổng cho ông ấy thông minh cả một đời, không ngờ đến khi về già lại hồ đồ như vậy.
Ông ấy thế mà lại bị một con nhóc dối trá dắt mũi chạy vòng vòng.
“Tạ Quế Anh đâu rồi!”
Cố Gia Bảo tức giận đến mức đập mạnh cây gậy xuống sàn.
Cho đến giờ Tạ Quế Anh vẫn chưa xuất hiện, tìm khắp cả bệnh viện cũng không có, cũng không biết cô ta đã đi đâu.
“Cố Gia Huy đã đi điều tra, người của Phó Minh Nam cũng đã được cử đến. Lý do tại sao anh ấy để bà chủ đi cũng một phần là vì chiến lược của anh ấy. Anh ấy đã sớm nhận ra rằng Tạ Quế Anh có vấn đề nên rõ ràng anh ấy cố ý làm như vậy.”
“Phó Minh Naml”
Cố Gia Bảo nắm chặt tay đến mức kêu cót két, vào lúc này ông ấy thật sự muốn trực tiếp giết chết Phó Minh Nam.
Nhưng điều quan trọng nhất không phải là chuyện này, mà là Hứa Minh Tâm.
Trong hai tháng qua, ông ấy lại quá mức hồ đồ mà dần dần tin tưởng Tạ Quế Anh, để rồi nảy sinh nhiều mối nghỉ ngờ với Hứa Minh Tâm.
Ông ấy còn không nhận ra rằng mình đang bị đánh thuốc, thậm chí ông ấy còn nghi ngờ cô!