Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Minh Tâm nhìn bóng dáng rời đi của Cố Yên, đột nhiên cô rất đau lòng.

Cố Yên ở trước mặt cô lúc nào cũng cười nói vui vẻ, là cô gái có tinh thần phấn chấn, nhưng bây giờ… sao lại biến thành con người trầm lặng đến đáng sợ thể này?

Có Yên đi đến cửa, không ngờ Hứa Minh Tâm đột nhiên lao đến ôm lấy mình.”Sao vậy..” Cố Yên cơ hơi ngạc nhiên.

“Không biết tại sao, trực giác của tôi nói cho tôi biết, bây giờ cậu rất yếu đuối rất đau buồn, cắn tìm một người để ôm. Mặc dù tôi không biết cậu đã xảy ra chuyên gì, nhưng tôi muốn cho cậu một cái ôm. Câu sẽ không phải ở một mình đâu, anh cậu, ông cụ và còn có tôi… đều ở phía sau cậu.”

Cố Yên nghe thấy lời này thì tim đập thình thịch, khỏe mắt đỏ bừng lên.

Cô ấy ôm chặt lấy Hứa Minh Tâm, kiểm nén không khóc nhưng nước mắt cứ tùy ý rọi xuống. “Khóc ra dược là tốt rồi, dừng giữ trong lòng, tôiđưa cậu đi giải tỏa áp lực nha.”

Hứa Minh Tâm kéo Có Yên lên xe, một đường đi đến tiệm đồ ngọt.

Cô chọn rất nhiều loại bánh kem đặt trước mặt Cố Yên.

“Cái này? Giải tỏa áp lực?”

“Cậu thử đi.

Cô nhin Cố Yên với vẻ mặt đầy mong đợi.

Cố Yên bán tín bán nghi, thử một cải, rất ngọt rất béo, nhưng cô ấy không nỡ bỏ xuống.

Vị đắng cuộn trên đầu lưỡi đã bị vị ngọt lấp đầy hoàn toàn.

Cô ấy nhét cả một cải bánh vào miệng, vừa ăn vừa khóc, nước mắt chảy dài trên mặt.

Hứa Minh Tâm nhìn dáng vẻ của cô ấy, trong lòng vô cùng đau xót.

Lúc trước cô cũng như vậy, vừa ăn vừa khóc, cho nên cô biết cảm giác này thật sự rất khó chịu. Hứa Minh Tâm cũng bắt đầu ăn theo, cô cũng không vui rồi.Trong chớp mắt bánh kém đã được ăn hết, không ngờ Cô Yên lại mua thêm vài cái nữa.”Đứng ăn nữa… ăn nhiều sẽ mập đấy.”

“Nhưng mà… Ở đây vẫn rất đau rất đau, phải làm sao?”

Cố Yên chỉ vào tim của mình, đôi mắt đỏ au, nước mắt lăn tròn nhìn mình.

“Cậu sẽ không nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?” Cố Yên gật gật đầu: “Không chỉ là cậu, mà ai tôi cũng không nói được.”

“Cái đau không thể nói ra là đau đớn nhất. Cậu thử lớn tiếng khóc to lên, giống như con nít vậy, kiểu khóc òa lên ấy. Khóc một trận là được rối.”

“Nhưng mà tôi hét không được.”

“Ai cũng có lần đầu tiên mà? Kiểu oa oa đó, nếu như cậu cảm thấy mất mặt thì tôi có thể che mặt lại giúp cho cậu.” Cố Yên nghe vậy thì vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, cô ấy khẽ rủ mắt xuống, nước mắt rơi lã cha.

Cô ấy run vai, sau đó nức nho rồi âm thanh từ từ phát ra.

Cuối cùng Cố Yên nằm sấp trên bàn, oa một tiếng đau khó.”A!”

Giọng cô gào thét rất khản, giống như cất giấu một nỗi khổ sâu đậm vậy.

Hứa Minh Tâm không thể làm gì được, chỉ có thể đứng ở bên âm thẩm vỗ vào lưng của cô ấy.

Mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt kỳ lạ về họ, lần này Hứa Minh Tâm rất hào phóng, bao cả tiệm, cho cô ấy khóc một trận thật đã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK