Đến chiều khi Cố Gia Huy đã rời đi, cô vẫn không hiểu hết được.
Ngay lúc cô đang mơ hồ chọn môn để học, chẳng ngờ Bạch Thư Hân đã trở về, vừa chạy hì hục vừa thở dốc.
“Sao cậu lại tới rồi, chẳng phải lúc này đang trên lớp sao?”
“Chẳng phải vì việc của cậu à? Cố Gia Huy cho tớ nghỉ, để tớ đi khai thông cho cậu đấy, hoàn thành xong liên trở thành nhân viên chính thức rồi, lương tăng gấp đôi đó.”
“Cậu vì chức vụ mới đến thôi à?”
“Không biết là vì cái gì, nhưng cậu với Cố “Gia Huy cãi nhau, chia tay, chuyện lớn đến vậy sao không nói tớ biết? Cứ tự quyết định thế à? Hơn nữa, cậu vậy mà lại bị đứa tiểu tam thuyết phục nhanh chóng đến vậy, cậu đem mặt mũi tớ quẳng vào xó nào rồi thế?”
Bạch Thư Hân không hiếu kỳ gì cả, chỉ tiếc rèn sắt chẳng thành thép.
“Không phải phục, mà sự thật là như thế, tớ không muốn liên luy anh ấy!”
“Đồ vô dụng! Cố Gia Huy còn chưa lên tiếng nói cậu liên luy anh ấy, cậu toàn nghĩ xăng bậy không thế? Con người Cố Gia Huy ra sao, chẳng lẽ bên cạnh anh ấy lâu thế, cậu vẫn không biết sao? Anh ấy phải sắp.
xếp ổn thoả rồi mới bên cạnh cậu chứ, điều duy nhất cậu cần làm, là tin tưởng anh ấy.”
“Anh ấy bên cạnh cậu hạnh phúc đến thế, nhất định là rất thích cậu. Nếu mà muốn đáp trả, thì đừng hoài nghi anh ấy. Anh ấy cảm tỉ cậu thế nào cũng tốt, thì cậu cũng phửi tự tin như vậy chứ. Chồng cậu còn chưa mắng rủa cậu, còn ai có tư cách sao?”
“Cậu…cậu nói thế này, cũng có lý đấy…
“Cái gì mà cũng có lý? Hoàn toàn chính là như vậy. Nếu lần sau người phụ nữ xấu xa đó còn tìm tới cửa nữa thì cậu trả lời cô ta bốn chữ!”
“Bốn chữ gì?”
Hứa Minh Tâm tò mò hỏi.
Một tiết học cơ bản, Bạch Thư Hân đã truyền dạy hết tất cả những gì mình đã học được trong cuộc đời.
Sau khi hai người tan học, Bạch Thư Hân kéo cô đi dạo trong sân trường.
Nói rất nhiều nhưng cuối cùng có thể nghĩ thông được hay không vẫn phải xem từng cá nhân.
“Bây giờ tâm trạng cậu thế nào?”
“Không biết, hình như vui rồi, nhưng hình như cũng rất buồn.”
“Cậu tin anh ấy không?”
Bạch Thư Hân dừng lại, nghiêm túc hỏi từng chữ một.
“Tin.”
Cô không chút do dự trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Nhưng, tớ không tin tưởng bản thân mình.”
“Thích một người không phải là không có lý. Tớ thích cậu, Ngôn Hải thích cậu, Cố Gia Huy cũng thích cậu, ông Cổ cũng thích cậu nhỉ? Nhiều người thích cậu như vậy, chắc chắn là cậu có sức hút của chính cậu. Cũng chính sức hút này đã chinh phục bọn tớ. Cậu chất phác tốt bụng, cậu không phức tạp, chơi cùng cậu rất thoải mái. Cậu cũng là một cái hốc cây, tất cả những bí mật của tớ nói với cậu cũng không sợ có người thứ ba biết được.”
“Cậu tốt với mọi người, dốc hết tất cả, không tiếc phải bỏ ra, cũng không yêu cầu được nhận lại. Cậu đã để ý ai thì không nỡ để họ phải chịu một chút tổn thương nào.”
“Những ưu điểm này vẫn không đủ à?”