Cô ấy rời xa Lệ Nghiêm thì vẫn sẽ sống tốt, vẫn đối xử tốt với bản thân, và cũng vẫn sẽ đối xử tốt với tình yêu.
Rồi cũng sẽ có một ngày, cô cũng được thần may mắn quan tâm đến.
Hai người ăn suốt đường cho đến tối, cô gái có dạ dạy lớn như Hứa Minh Tâm cũng chống bụng rồi, không có sức để đi nữa luôn rồi.
“Không… Không được rồi, tớ ăn không nổi nữa rồi, ngày mai tớ lại đưa cậu đi ăn tiếp nhé.”
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tớ phải về rồi.”
“Để chúng tớ đưa cậu về.”
“Không cần đâu, tớ muốn đi bộ tiêu hóa một chút, hai người đi đường cẩn thận nha.”
Bạch Thư Hân tạm biệt về trước.
Hứa Minh Tâm ngồi trên ghế nghỉ ngơi, xoa xoa cái bụng, lòng đầy thỏa mãn.
Cố Gia Huy trực tiếp nâng cái chân nhỏ của cô lên, đặt lên đầu gối mình, rồi xoa bóp giúp cô.
Vốn dĩ cô không thấy đau, bị anh bóp như vậy mới nhận ra được đôi chân của mình đã tê nhức từ lâu rồi.
“Um um, chú ba Cố, anh tốt quá đi!”
“Ừm, bây giờ mới biết cái tốt của người đàn ông em à?”
“Không phải đâu, lúc anh xách đồ cho em, lúc thanh toán, em cảm thấy anh là bậc thầy rồi. Cả người anh trên dưới đều tỏa ra hào quang của đứa mẹ Maria, anh biết ánh sáng của thần không?”
Hứa Minh Tâm nói một cách đầy sùng bái.
Cố Gia Huy nghe vậy thì không nhịn được cười, anh thật sự không nói lại cô bé này mà.
“Không còn sớm nữa, chúng ta cũng phải về thôi. Ở đây có xa chỗ để xe một chút, em lên đi.”
Cố Gia Huy khom người xuống trước mặt cô.
Hứa Minh Tâm cũng không khách sáo, trèo lên lưng anh.
Bây giờ sắp mười hai giờ khuya rồi, thành phố về đêm yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ánh sáng vàng rực rỡ, ấm áp của đèn đường chiếu lên người họ, kéo dài bóng họ ra.
Hứa Minh Tâm nhìn cái bóng của hai người hòa vào nhau, thì cười cười.
“Cười cái gì?”
“Đột nhiên em cảm thấy anh không giống người hai mươi chín tuổi, mà giống… anh chàng hai mươi tuổi, còn đang yêu đương.”
“Phải không? Anh không cảm thấy vậy.”
“Em cảm thấy anh hai chín tuổi cũng tốt, em mười chín tuổi cũng vừa hay. Anh đang lúc sự nghiệp thành công, chín chắn ổn định, sẽ không hấp tấp như những người trẻ tuổi, làm việc có nguyên tắc của mình. Còn em mười chín tuổi, đúng là tuổi đẹp nhất của con gái, ngây thơ hồn nhiên. Con người tốt nhất của em, ghép với con người tốt nhất của anh, vừa hay là sự phối hợp tuyệt vời.” Lúc trước Hứa Minh Tâm nghĩ không thoáng, dẫu sao khoảng cách giữa hai người quá lớn, cô luôn lo lắng sợ hãi.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người họ đang dần rút ngắn lại từng chút.
Cô trở thành con gái nuôi của nhà họ Ngôn, gan dạ cũng to hơn nhiều, dám thể hiện bản thân, dám thừa nhận thiếu sót của mình, và không ngừng bổ sung.
Cô cảm thấy Cố Gia Huy cũng không phải là quá xa xôi không thể chạm tới.
Cô kìm không được đưa tay lên sờ má anh.