Người đứng ra tổ chức khách sáo hỏi: “Vương phi, rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ? Những người đang có mặt ở đây đều là khách hàng của tôi, nếu cô muốn bắt khách hàng của tôi đi thì dù sao cũng cần phải có lý do, cho dù vương thượng có ở đây đi chăng nữa thì cũng cần phải làm vậy”
“Cô ta đã đánh vương phi, xúc phạm tới bề trên, lý do như vậy còn chưa đủ à?”
“Cái gì cơ? Bà chủ Cố đánh vương phi sao? Bà chủ Cố trông gầy yếu như kia, lại tốt tính như vậy mà cũng đi đánh người khác á?”
“Có điều, vương phi hơi ngang ngược, phách lối quá rồi thì phải?”
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, tất cả cùng trưng ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, họ không tin được lời Lucia nói.
Mà Hứa Minh Tâm đang trốn ở sau lưng Cố Gia Huy thì thò đầu ra, giả vờ vô tội nói: “Vương phi, cô nói là tôi đánh cô, thế cô có bằng chứng không?”
Lucia nghe cô nói thế thì tức giận nghiến răng.
Đúng là cô ta không có bằng chứng, dù vậy cô ta cũng không thể nhịn được vụ này.
Cô ta không thể ăn tát vô ích được.
“Bằng chứng ấy hả, cô vào hoàng cung khắc tôi sẽ có bằng chứng”
“Có lẽ nào… cô đang đổ tội cho tôi hay sao? Tất cả mọi người đều biết là cô từng thích chồng của tôi, trước khi kết hôn cô vân luôn nhớ mãi không quên anh ấy, cô chờ anh ấy đến tận năm ba mươi tuổi rồi mới chịu gả cho vua Charlie. Tôi vốn tưởng là sau khi kết hôn cô đã từ bỏ mọi hi vọng rồi, dù sao giờ cô cũng đã là vương phi, không ngờ cô lại vẫn cứ canh cánh trong lòng như vậy, định dùng việc công để báo thù chuyện tư” “Cô… cô đừng có mà ăn nói vớ vẩn!”
“Vậy thì tại sao vương phi cô cứ làm khó tôi hết lân này đến lần khác như vậy chứ?”
“Bởi vì cô thật sự là kẻ to gan dám làm xăng làm bậy!”
“Thế thì cô bày bằng chứng ra cho chúng tôi xem đi!”
Lucia: “…”
Cô ta tức tới nghẹn lời, không nói được gì, đây rõ ràng là một cái vòng luẩn quẩn chết cứng, càng nói càng ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ta.
Đúng là cô ta vẫn nhớ mãi không quên, nhưng đó là hận chứ không còn yêu.
Giờ đây cô ta chỉ muốn băm thây chặt thịt hai người họ ra, uống máu ăn thịt họ, nếu không làm vậy e khó có thể làm tiêu tan mối hận trong lòng cô ta.
“Vương phi, hay là cô lên phòng khách quý nghỉ ngơi một lát đã, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng vụ việc lần này” “Điều tra cái gì hả, kẻ đầu sỏ đang ở đây này, mắt đám các người mù cả rồi hay sao? Nếu như cô ta không có chút thủ đoạn thì có dám kiêu ngạo như vậy không hả? Ông là người đứng ra tổ chức, chẳng lẽ ông không phát hiện ra hệ thống theo dõi vấn đề à? Vô dụng, đám các người đúng là đồ vô dụng! Thân là vương phi, tôi bị người ta làm nhục ở đây như này, giờ thành ra như vậy, ông nghĩ là đám các người có thể thoát được tội đấy chắc? Đợi bao giờ tôi lên bờ, nhất định tôi sẽ tự mình báo lại chuyện này với vương thượng, bất cứ ai đã bắt nạt tôi, làm tôi bị thương, nhất định tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào cả” Cô ta nổi giận đùng đùng nói một lèo xong quay người rời đi.