“Cậu thấy để thay đổi tính cách một con người thì cần bao lâu?”
“Cái tật của cậu ta đã ăn sâu bén rễ rồi, ít nhất cũng phải từ một năm trở nên.” Vậy thì ba năm đi, làm việc gì cũng phải trả giá, tôi giúp người trước giờ cũng không hề nương tay”
Lệ Nghiêm gật đầu, một kẻ nghiện cờ bạc nhiều năm như gã, sẽ phải cai rất lâu đấy thì mới ngăn không cho tái phạm.
“Đúng rồi, tôi phải đi đây.” Lệ Nghiêm mở lời.
“Phải về rồi à?”
“Qua năm, thượng tướng đã giục tôi về rồi, tôi vẫn kì kèo đến bây giờ do phải xử lí chuyện ở bệnh viện.”
“Yên đi đâu rồi, cậu có biết không?”
“Không biết, cô ấy đã theo lực lượng đặc nhiệm sói hoang rồi, mà hành tung của họ là bí mật quốc gia, chỉ có vài người biết. Đến cả thượng tướng cũng không nắm được, đừng nói đến tôi. Cô ấy vì muốn trốn tôi mà tham gia một đội quân nguy hiểm như vậy, có lẽ đã hận tôi đến tột cùng.”
“Tôi không muốn con bé xảy ra chuyện, con bé này làm việc quyết đoán, một khi đã buông tay là sẽ không chừa lại đường lùi. Nếu đứa em gái này của tôi xảy ra chuyện ở ngoài đó, tôi nghĩ… mình sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
“Tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bản thân mình.”
Anh ta chua sót nói, nhẹ lắc đầu.
Cố Yên vì trốn tránh anh ta nên bày ra đủ trò.
Cô ấy bỏ đi thì thôi đi, thậm chí còn không để cho anh ta biết hành tung của mình.
Cô ấy bỏ đi một cách dứt khoát như vậy, không hề có khả năng cứu vãn.
Lệ Nghiêm đau khổ nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một gương mặt thân quen.
Anh từng cho rằng, cho dù anh ở xa đến mấy thì chỉ cần quay người thì sẽ thấy cô nhóc lẽo đão theo mình, cùng bước về phía trước.
Nhưng mà bây giờ, chính tay anh đã hủy hoại Cố Yên, để cô rời đi trong đau khổ và tuyệt vọng: Dù có mất cả một đời, anh cũng phải đưa cô quay về.
Lúc Lệ Nghiêm rời đi, mọi người cũng đi rồi.
Bạch Thư Hân cũng đến.
Cô biết bản thân sẽ không thể giành lại trái tim của Lệ Nghiêm, hai người vẫn là anh em, nhưng đã trải qua quá nhiều thứ, giữa hai người đã sớm có ngăn cách.
Anh vẫn đối xử tốt với cô, nhưng…đã không còn là trách nhiệm, mà là ân tình và áy náy.
Trả lại ơn dưỡng dục của bố mẹ cô, trả lại áy náy của một thời bồng bột dại khờ.
Anh canh cánh trong lòng, còn cô cũng chẳng thể yên lòng.
Cô rất hối hận, vốn không nên chọc thủng tầng giấy bọc cửa sổ đó, khiến cho mọi việc đi đến nước này.
Cô im lặng nhìn Lệ Nghiêm, không nói câu gì, hốc mắt không kiềm được đỏ lên, nước mắt ướt mi.
Lệ Nghiêm xoa đầu cô, dặn dò cô phải tự chăm sóc bản thân.
Bạch Thư Hân gật đầu thật mạnh, cuối cùng thì anh cũng xách đồ rồi quay người rời ởi.
Cuối cùng cô cũng không kìm được mà gào lên: “Em biết anh sẽ không thích em, em cũng quyết định sẽ không yêu anh nữa. Đợi lần sau anh vê, em sẽ tìm thấy người em yêu và người đó cũng yêu em. Hy vọng lần sau, anh cũng mang được cô gái mà anh yêu về nhà, như vậy… coi như chúng ta hòa nhau.”