“Bọn họ lộ đầu ra cũng được, cũng nên báo thù cho anh hai tôi rồi.”
Cố Gia Huy híp mắt, anh vô thức siết chặt tay lại.
Anh chịu nhục nhiều năm như thế, phát triển và thành một tập đoàn xuyên quốc gia, hao hết ưcs lực chỉ vì muốn báo thù cho anh hai!
“Gia Huy, trước kia cậu là tường đồng vách sắt, đạn cũng không bắn thủng được. Nhưng bây giờ cậu đã có điểm yếu, cậu biết điểm yếu là gì không, đó là cú đấm mạnh nhất, có thể đánh vỡ mọi thứ.” Lệ Nghiêm nói rất nghiêm túc.
Cố Gia Huy nghe thế thì nhíu mày, anh vô thức siết tay lại, móng tay đã đâm vào da thịt.
Máu tươi dần dần chảy ra.
Lệ Nghiêm là bác sĩ, anh ta rất mẫn cảm với máu.
Anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua thì có chút thở dài trong lòng. Bây giờ là lúc Cố Gia Huy nên làm ra lựa chọn, có cần điểm yếu này hay không.
“Ở bên cạnh cô ấy để tôi thấy mình vẫn còn là người.”
Một lúc lâu sau, trong xe vang lên giọng nói trầm khàn của Cố Gia Huy.
“Người phụ nữ này là do tôi tự chọn, sau này sẽ là vợ của tôi, là mẹ của con tôi. Tôi không thể từ bỏ cô ấy!”
“Tôi tôn trọng quyết định của cậu, tôi cũng hiểu được tâm trạng của cậu lúc này.”
Lệ Nghiêm vỗ vỗ vai anh rồi tỏ vẻ ủng hộ.
Là một người đàn ông, nếu như không bảo vệ được người phụ nữ của mình mà ngay từ đầu đã lựa chọn từ bỏ thì còn là đàn ông nữa không?
Để anh che mưa chắn gió, em chỉ cần cầm lấy tay anh là được rồi.
Hứa Minh Tâm về trường học, cô phát hiện mọi người trên đường đều nhìn về phía mình.
“Sao cô ta vẫn còn dám tới trường chứ. Mặt mũi của chúng ta đều bị cô ta làm mất hết rồi.”
Giọng nói của bọn họ không hề có chút che giấu nào, bởi thế nên Hứa Minh Tâm có thể nghe được rất rõ.
Hứa Minh Tâm nghe mà có chút hoang mang, mới nghỉ có bảy ngày mà sao trường học đã trở nên xa lạ như thế này rồi?”
Cô cắm đầu đi vào trong, lúc này điện thoại vang lên, là Bạch Thư Hân gọi tới.
Hứa Minh Tâm vừa đi vừa nghe, còn chưa kịp mở lời thì không ngờ trước mặt nhảy ra ba cô gái, trực tiếp đâm thẳng vào người cô khiến cho điện thoại cô rớt xuống dưới đất.
Cô biết người cuối cùng, là phó chủ tịch hội học sinh, tên là Tô Lê Duyệt, cô ta vẫn luôn thích Ngôn Hải.
“Cô làm gì thế hả?”
Hứa Minh Tâm đang định cúi xuống nhặt điện thoại thì một cái chân từ đâu ra trực tiếp dẫm lên điện thoại của cô.
“Các người làm gì thế hả, vì sao lại làm hư điện thoại của tôi.”
“Bởi vì cô là một con đĩ hèn hạ, tôi thấy khó chịu nên tới đây dạy dỗ cô.”
“Cô nói thế là có ý gì.”
Cuối cùng Tô Lê Duyệt lấy điện thoại ra rồi đưa tới trước mặt cô.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy rất rõ ràng, trên mạng có người đưa tin cô bị người khác bao nuôi.