“Em lớn đến thế này, có gặp qua người nào đẹp trai như anh không?”
“Không có?”
“Vậy em gặp được anh là vì mê nhan sắc anh.”
Anh bật cười không hề có ý xấu, sau đó môi anh phủ lên trên, hôn lên mồi cô.
Dịu dàng, uyển chuyển, sâu sắc triền miên.
Hứa Minh Tâm động lòng, vô thức bám víu lên người anh, cũng vụng về đáp lại.
Đột nhiên, miệng Cố Gia Huy đau, anh buông cơ thể cô ra, nhướng mày nhẹ.
“Sao vậy?”
“Em…em còn chưa biểu đạt tâm ý…anh cũng đã tỏ tình rồi, dù sao cũng phải cho em cơ hội để biểu hiện chứ!”
“Tỏ tình là chuyện của đàn ông, phụ nữ không cần phải góp vui đâu.”
“Hả? Còn có cách nói này nữa à?”
Thần trí Hứa Minh Tâm còn chưa kịp quay trở lại, anh lại tiến công lân nữa.
Cố Gia Huy ở phòng làm việc nghe Khương Tuấn báo cáo.
Từ sau khi anh dùng Facebook của Hứa Minh Tâm đăng bài viết đó lên, cuộc sống trong trường học của cô đã bình ổn hơn nhiều.
Khương Tuấn báo cáo xong thì quầy lễ tân gọi điện đến, nói Ngôn Dương đến.
Anh nheo nhẹ mắt, để người mời ông ấy lên.
Khương Tuấn tự hiểu ý mà rời khỏi, ngay lập tức căn phòng làm việc rộng lớn này chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Chuyện lần trước đã bị cậu cảnh cáo qua, vì vậy lần này tôi đặt biệt đến đây để xin ý kiến, để tránh cậu lại làm gì đó đằng sau lưng tôi.”
Ngôn Dương bất lực nói.
“Anh muốn làm gì?”
“Ngày mười hai tháng bốn là ngày giỗ của mẹ anh, mỗi năm đến ngày này đều không tìm được tung tích của anh, có đúng không.”
“Được.”
“Nhưng năm nay có khác biệt là bởi vì có cháu gái của cậu ở đây, đúng không?”
“Không sai, Cố Triệt nhất định sẽ ra tay, một ngày bố tôi còn chưa từ chức thì trong lòng Cố Triệt sẽ không an ổn. Nếu như Cố An Nhiên xảy ra chuyện, anh hai tôi lại không còn ai có chung dòng máu nữa, vậy thì tất cả mọi quyền thừa kế đều sẽ thuộc về một người duy nhất. Lễ cúng bái năm nay tôi chỉ có thể hoãn lại, nếu như tôi rời khỏi Cố An Nhiên một bước, chắc chắn Cố An Nhiên sẽ xảy ra chuyện. Cho dù có mang con bé theo, nhưng mà mẹ chôn nhà tổ, bên ngoài hoang vu, người của tôi cũng khó lòng phòng bị.”
“Nếu như năm nay tôi để cho cậu đi cúng bái thì sao?”
“Ông muốn làm gì?” Cố Gia Huy hung hăng híp mắt lại, anh rất không thích cảm giác bị người khác tính kế, từ trước tới nay đều là anh tính kế người khác, khi nào thì lại tới lượt anh bị người khác lấy ra làm bia đỡ đạn chứ?
“Không cần phải căng thẳng như thế, tôi hoàn toàn không có ý muốn mưu hại cháu gái của cậu, tôi biết cô bé chính là người duy nhất có quan hệ máu mủ với anh hai cậu, cậu coi mạng cô bé còn quan trọng hơn cả tính mạng của chính mình. Nếu tôi và cậu đã là đồng minh với nhau thì đương nhiên tôi sẽ không tự tìm đường chết, nếu như chúng ta trở thành kẻ địch, vậy thì những ngày tháng sau này tôi cũng sẽ không được sống thoải mái, không đúng sao?”