Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết quả này Châu Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lập tức nói với bảo vệ cửa: “Tôi là Châu Vũ, anh chắc chắc đã gặp qua tôi, tôi chỉ muốn đến phúng viếng một chút thôi.”

“Thật xin lỗi, ông bà chủ đã dặn không cho cô Vũ bước vào nhà họ Dương một bước, cũng không cho cô làm vấy bẩn linh đường của cậu chủ.’ Vấy bẩn…

Hai chữ này nghe chói tai vô cùng, làm cho cả người cô từ từ khế run lên.

Cô trừng lớn mắt, khó hiểu nói: “Lời này là có ý gì? Vấy bẩn linh đường?”

“Đây…. Đây là ý của bà chủ, cô không cần làm tôi khó xử, ta chỉ là một bảo vệ cửa nhỏ nhoi, cô đi nhanh đi…”

Bảo vệ cửa ngăn cản, cùng vẻ mặt khó xử.

.. Nhưng Châu Vũ không cam lòng, cô đã làm sai điều gì, mà phải chịu nhục nhã như vậy.

Từ đầu đến cuối, bọn tôi cũng không có nửa chỗ có lỗi với nhà họ Dương!

“Ông Dương bà Dương, hai người có ở nhà không? Có người không?”

Châu Vũ gắt gao nắm lấy cửa sắt khắc hoa, không chịu rời đi, mặc cho bảo vệ cửa lôi kéo, đều không lay động được.

Bảo vệ cửa cũng sợ dùng sức sẽ làm bị thương người khác, nên vẫn tận tình khuyên bảo.

Mà Châu Vũ lại là người bụng dạ ngay thẳng, dám yêu dám hận, không hiểu rõ chuyện gì cũng quyết hỏi cho ra lẽ.

Hứa Minh Tâm vẫn luôn tán thưởng tính cách này của cô, cho dù chết, cũng muốn chết một cách rõ ràng, cả hai người đều có tính cách không khác nhau là mấy.

Có thể vì người mình yêu mà trả giá tất cả, lúc bị tổn thương, cũng muốn cố gắng đạt được kết quả, không thể không rõ ràng, qua loa mọi chuyện cho xong.

Tiếng động ở cửa quấy rầy đến người nhà họ Dương, tang lễ đã xong rồi, nhà họ Dương cũng không có nhiều người ngoài, đều là họ hàng thân thích.

Ông bà Dương đi ra, trên cánh tay mang mảnh vải màu đen, chứng minh trong nhà có người qua đời.

Cửa sắt mở rộng, Châu Vũ đang muốn đặt câu hỏi, không nghĩ bà Dương nhào tới, không nói lời nào giơ tay tát Châu Vũ một cái.

Châu Vũ bị bàn tay này đánh đến choáng váng, té ngã xuống đất, hồi lâu không phản ứng lại.

Hứa Minh Tâm vội đỡ người lên, đưa cô ra phía sau mình, ngăn cản bà Dương công kích một lần nữa.

“Tại sao?”

Châu Vũ kinh ngạc nhìn bà, trong mắt tràn đầy sự hoài nghỉ.

“Đều là do người phụ nữ tiện nhân như cô, con tôi từ sau khi gặp cô, luôn gặp xui xẻo, cô còn không phải bạn gái của nó, cô đã khắc chết nó rồi, cô cút cho tôi, nhà họ Dương không chào đón côt”

“Tại sao cô không chết đi, tại sao người chết lại là con tôi? Cô mới là người đáng chết mài”

Châu Vũ nghe xong lời này, không nói lời nào một lúc lâu.

Là một người mẹ yêu con, đã từng trải qua nỗi đau mất con, cô có thể hiểu được tâm trạng điên cuồng của bà.

Nhưng lý lẽ của ba quan điểm không thống nhất này là chuyện gì?

Bà sao lại nguyền rủa cô, mắng cô khắc người, còn nói tại sao người chết là Dương Việt mà không phải là cô.

Cô nhìn bà Dương, trên mặt toàn là nước mắt, khóc đến đau lòng gần chết.

Nhưng bà một chút cũng không hề nghĩ rằng cô đáng thương, thâm chí còn không có một chút tôn trọng nào với cô, ngược lại còn cảm thấy cô rất xấu xa.

Mà ông Dương đứng một bên cũng lặng lẽ mím môi, không có phản bác, có vẻ như cũng đồng ý những lời bàn này.

Cô đột nhiên nghĩ đến lời nói của Hứa Minh Tâm, cho dù Dương Việt không chết, hai người phát triển thuận lợi, cô cũng sẽ không ủng hộ cô bước vào nhà họ Dương.

Yêu đương là chuyện của hai người, nhưng hôn nhân lại là chuyện của hai gia đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK