Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cảm ơn lời chúc phúc của cô, tôi sẽ dốc toàn lực để ứng phó chuyện này.” ***

Rất nhanh, Hứa Minh Tâm đã được sắp xếp đến một nhà hàng để học hỏi, đó là một nhà hàng do chính tay đầu bếp địa ngục mở, số lượng người mỗi ngày đều có hạn, nghe nói số người đặt bàn thậm chí đã xếp vào cả tháng sau đó, có thể thấy bếp trưởng ở đây vô cùng có tiếng tăm.

Hứa Minh Tâm vừa đến đã ở bếp sau làm trợ thủ, mỗi ngày Gordon chỉ đến một hai tiếng, làm vài món án cho khách sau đó liền rời đi.

Từ đầu đến cuối, đều chưa từng đem mắt nhìn thẳng vào có lấy một lần. Xung quanh cũng có rất nhiều người vô cùng nổi lực, bọn họ đều muốn thể hiện chính mình, chỉ mong Gordon có thể để ý đến mình một chút,

Nếu so sánh thì Hứa Minh Tâm lại giống như đang đi nghỉ dưỡng hơn.

Cô lon ton theo sau Phó Bình Sinh học nấu ăn, học được rất nhiều điều mới mẻ.

Lần nào Cố Gia Huy cũng giúp cô làm một chú chuột bạch, nếm thử những món ăn mới mà cô làm.

Cũng không biết anh đã sử dụng mối quan hệ gì, thường mua một vị trí chuyên để gọi món ăn cô làm, khiến cho hiệu suất công việc hàng ngày của cô không tới nỗi quá mức ảm đạm.

Thậm chí cô còn nghe nói, đầu bếp được đặt nhiều món nhất mỗi ngày có thể được Gordon nhận làm người học việc cuối cùng.

Dù sao thì Hứa Minh Tâm cũng không hứng thú lắm.

Chín giờ tối, khách dần trở nên ít hơn bởi vì chín giờ mười lăm nhà hàng sẽ đóng cửa dọn dẹp.

Cố Gia Huy chưa đến, cô liền cùng mọi người dọn dẹp và sinh Phó Bình Sinh lặng lẽ châm một điều thuốc, nói: “Cháu có làm việc chăm chỉ đi chăng nữa, nhưng không phải ở trước mặt Gordon thì có ích gì chứ? “Tại sao cháu phải làm cho ông ta xem? Cháu chỉ đang giúp chủ thôi, hôm nay chẳng phải là ca trực của chủ sao?”

“Con bé ngốc nghếch này, không vậy Gordon mà lại vây quanh tôi làm cái gì chứ?”

Phó Bình Sinh là một người đàn ông trung tuổi mập mạp, ông ấy là con lai có tính tình vô cùng hiền hòa.

Ông ấy cũng là học trò của Gordon, có thể trở thành một bếp phó trong nhà hàng như hôm nay cũng đã xem như là một người rất lợi hại.

Mỗi ngày, món được đặt nhiều nhất ngoài món của Gordon ra thì chính là món của ông ấy.

Cô cũng đã được nếm thử các món ăn của Gordon, thực sự rất ngon, nhưng món mà Phó Bình Sinh làm cũng không tồi chút nào! “Cháu biết mình không xuất phát từ trường chính quy, thiên phủ cũng không phải tốt lắm cho nên bếp trường sẽ không bao giờ nhìn đến cháu đầu. Hơn nữa cháu chỉ đến học hai tháng, sẽ không học được nhiều. Ngày nào cũng theo sau chủ, học món nào thì làm món đẩy cho bạn trai, để anh ấy đổi khẩu vị mới.

“Cho nên nói, Gordon không kiến nghị con gái làm đầu bếp, vì không thể theo đuổi đến trình độ cao nhất của ẩm thực, mà sẽ bị những chuyện đời thưởng rằng buộc!” Phó Bình Sinh lắc đầu nói.

“phiến diện!”

Hứa Minh Tâm bất mãn bĩu môi.

“Nếu bị bếp trưởng nghe thấy câu này của cháu, sẽ bị đuổi ra ngoài đó!”

“Vốn đi đã là vậy, không phải chỉ con gái thì mới bị ràng buộc, chỉ cần là người có tinh thần trách nhiệm thì đều sẽ bị ràng buộc. Đầu bếp là một công việc, phải không? Chủ dùng công việc này để kiếm sống, nuôi gia đình mình. Thỉnh thoảng chú cũng nấu cơm ở nhà cho vợ con ăn đúng chứ, nhìn thấy họ ăn rất vui vẻ, lẽ nào chủ không cảm thấy vui hơn là khi chủ nấu ăn cho khách ở bên ngoài sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK