Nhưng mà bản thân cô thật vô dụng, mọi người đều vì bà chủ mà bận rộn trước sau, nhưng cô thì không thể làm gì.
Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, như thể trái tim đã bị một tảng đá đè nặng.
“Không có, em nhìn nhầm rš Cô cúi đầu xuống lảng tránh ánh mắt thấu rõ của Phó Thanh Viên: “Thực ra thì… em có thể hiểu được tâm trạng của chị. Bố mẹ cũng đều không yêu em, em cũng cảm thấy rất buồn. Em không hiểu tại sao họ sinh ra mà mà lại không yêu thương em? Nhưng mà anh trai em nói với em rằng em được sinh ra là vì sẽ một người khác yêu thương em. Anh trai em yêu thương em, chị cũng yêu thương em, ông Cố cũng cũng yêu thương em”
”Vì lẽ đó cho nên dù cho mẹ có không thích chị thì cũng có em thích chị. Mẹ là người, em cũng là người, đồng giá trao đổi!” Hứa Trúc.
Linh cảm thấy thích thú trước nhận xét trẻ con của cậu ta.
Cô vuốt ve vào đầu cậu ta rồi nói: “Em nói đúng, thật thông minh.
Mà này… em rất thích Phó Minh Tước?”
“Đương nhiên rồi, anh ấy là anh trai của em. Bố cũng không yêu thương anh ấy, anh ấy nói những người không được yêu thương giống nhau thì nên ôm nhau để giữ ấm cho nhau, cũng giống như con nhím, đưa bụng dán vào người khác. Anh nói chúng ta đều là nhím, đều có gai nhọn nhưng mà nhất định phải để cái bụng mềm mại cho người thân.
Nhưng mà em tìm rất lâu cũng không thấy gai nhọn trên người, có điều là cái bụng của em đúng là rất mềm, chị sờ thử đi”
“Anh ta làm người tồi tệ nhưng mà làm một người anh trai cũng không tồi. Vậy thì lúc trước làm thế nào mà em đến được đây? Đó có phải là do trò quỷ của Phó Minh Tước không?”
Cô chợt nghĩ đến chuyện này.
Ánh mắt của Phó Thanh Viên xoay tròn, giống như một đứa trẻ đã làm chuyện xấu, lúc này lương tâm cắn rứt.
Ai da, nhưng mà cậu ta đã hứa sẽ giữ bí mật cho anh trai mình!
“Nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không thể nói Phó Thanh Viên bịt chặt miệng nói: “Em đã hứa với anh trai là em sế không thể nói, em phải giữ bí mật, như vậy thì mới là cậu bé ngoan!”
“Nếu em không nói với chị thì chị sẽ không chơi với em nữa!”
Cô vòng tay qua ngực và giả vờ tức giận quay đầu đi, điều này khiến cậu ta sợ hãi.
Phó Thanh Viên do dự hồi lâu, hai mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng ấp úng nói: “Em… em nói, anh trai bảo em đến bảo vệ chị!”
“Bảo vệ chị?”
Cô sững sờ, tâm trí của Phó Thanh Viên không phát triển hoàn toàn, ai bảo vệ ai còn chưa chắc, vậy mà còn để cậu ta bảo vệ mình?
“Em ở trong căn phòng nhỏ màu đen mỗi ngày, anh trai em cho em ra ngoài và nói rằng có một nơi sẽ thu nhận em. Ở đó em có thể nhìn thấy ánh mặt trời, em có thể chơi với mọi người, và sẽ có người đối xử tốt với em. Anh ấy bảo em phải ngoan ngoãn nghe lời, mọi người muốn em làm gì thì em phải làm cái đó, không được giấu giấu diếm diếm”
“Em biết về những con số đó, chỉ có anh trai em biết. Anh trai em bảo em phải giấu nó cẩn thận, đây là thứ có thể cứu mạng em. Nhưng mà… nhưng mà anh ấy bảo em không cần phải đề phòng các người, anh ấy nói rằng các người sẽ không làm tổn thương em, sẽ bảo vệ em, sẽ…cho em cái nhà mà em hằng mong muốn”
“Sự thật là anh em không có nói dối em”