“Cô bé ngốc, chuyện của người khác mà em lại buồn như vậy là sao. Chúng ta không giúp ai cả, để tự bọn họ giải quyết. Bất kể Lệ Nghiêm lựa chọn ai, anh cũng sẽ tôn trọng, nhưng… Vết sẹo này vĩnh viễn sẽ không biến mất.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của anh ta, nhưng mà lựa chọn ai, bây giờ vẫn còn ầm ĩ chưa ngã ngũ, giống như vết sẹo không thể cạo sạch được.”
Hứa Minh Tâm cũng có chút cảm khái nói.
Cô cũng không khỏi vui mừng, may mà tình cảm của Cố Gia Huy rất rõ ràng, chỉ xác định duy nhất cô mà thôi.
Anh cũng thương yêu Cố Yên, nhưng vẫn có chút ngăn cách, không đến mức điên cuồng.
Anh rất lý trí, quen biết rõ tình cảm của mình, vậy là được rồi. “Về nhà đi, mệt nhọc cả ngày rồi.”
“Ừ.”
Hứa Minh Tâm gật đầu một cái, theo anh lên xe.”Cố Gia Huy, anh nói đi… Hôm chúng ta kết hôn, chắc sẽ không xuất hiện nhiều sự cố như vậy chứ? Bị bọn họ náo loạn lần này, em đâm ra sợ hãi đối với kết hôn. Trước đây khi tham gia hôn lễ của Hứa An Kỳ cùng Cố Tử Vị, em suýt mất mạng. Bây giờ tham gia hôn lễ Cố Yên, cưới hỏi không xong, chú rể còn bỏ chạy…”
“Trời ơi… Bộ vía em nặng vậy sao? Chẳng lẽ em chính là Conan trong truyền thuyết, đi tới đâu nơi đó xảy ra chuyện? Có phải tại em mang vận rủi tới, ảnh hưởng đến họ, cho nên mới…”
Hứa Minh Tâm đang miên man suy nghĩ, Cố Gia Huy không khách sáo cốc đầu cô một cái.
“Đau…”
Hứa Minh Tâm che đầu, tràn đầy oán niệm nhìn anh.
“Đừng có suy nghĩ bậy bạ, chuyện này làm sao có thể trách em được. Em đấy, cái đầu này vốn không lớn, sức chứa của não có hạn, em có thể dành thời giờ quan tâm anh, đừng lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện ngổn ngang kia hay không?”
“Nhớ đến anh làm gì? Không phải anh rất ổn sao?”
“Không ổn, anh không hề ổn chút nào hết.”
Cố Gia Huy nắm chặt tay nhỏ bé của cô, cô mới cảm nhận được lòng bàn tay Cố Gia Huy lạnh như băng, thấm ra mồ hôi lạnh.
Chẳng qua chỉ có bề ngoài của anh là tỏ ra táo, trong lòng… thật ra đã rối như tơ vò.
Xảy ra như vậy chuyện, một người là bạn tốt, một người là em gái, trong lòng anh đương nhiên khổ sở vô cùng.
Nhưng mà anh là đàn ông, không giống Hứa Minh Tâm có thể thẳng thắn bày tỏ cảm xúc, khóc một chút, đau một chút là được rồi.
Cảm xúc của đàn ông kín đáo, luôn giấu trong lòng, rất nhiều lúc như bị nghẹn ở cổ họng, khó mà nói ra được.
Hứa Minh Tâm thoáng chốc hiểu ra nói: “Xin lỗi anh… Đúng là em đã không để ý đến anh.”
“Không có sao, trở vê nhà đền cho anh là được rồi.”
Cố Gia Huy trên đường đều nắm chặt tay cô, không hề buông ra.
Trở lại nhà cũ, ông cụ đang ngôi trên ghế sa lon rên rỉ than thở, chú An đứng bên cạnh yên lặng không tiếng động.
Cô vừa đi vào, cũng cảm giác được bầu không khí nặng nề trong nhà.