Anh ta khẽ nhấp một ngụm cà phê, từng cử chỉ toát lên vẻ thanh lịch khó lòng tà siết.
Người đàn ông trước mắt này đây, ba mươi hai tuổi, có một cô con gái năm tuổi.
Vợ mất sớm, trước mắt hành nghề sát thủ.
Cô không biết được anh ta đã giết chết bao nhiêu người, và được bao nhiều người đói lấy mạng Cô cảm thấy rất kì cục, một nhân vật nguy hiểm tâm cỡ như anh ta mà mình còn gặp gỡ liên tục, đúng là lạ đời
The anh không sợ con gái anh biết à?”
“Sẽ không ai cho con bé biết hết, trừ khi người đó không muốn sống nữa.”
Nói rồi anh ta nhướn máy nhìn Hứa Minh Tâm đầy ẩm ý.
Cô run bắn, hốt hoảng xua tay: “Tôi tôi thì chắc chắn là không nói rồi, anh cứ tin ở tôi. Có đánh chết… đánh chết tôi cũng không nói.”
“Ừ, ngoan”
Ngoan cải đầu anh
Hứa Minh Tâm rửa thẩm trong bụng. “Tôi còn có việc, tôi đi trước đây, bye bye!”
Cô còn chưa uống hết cốc cà phê đã sốt sắng bỏ đi như một con thỏ trên chạy thục mạng.
Phó Minh Tước nhìn điệu bộ đánh bài chuồn của cô, không nhịn được nở nụ cười đầy ẩn ý.
Anh ta là một sát thủ nhưng lại tin Đức Phật.
Tin vào những linh hồn có thể đầu thai chuyển kiếp. Anh ta tin rằng, Ngọc Diệp của anh ta đã quay trở vé.
Sự xuất hiện của Hứa Minh Tâm như tiếp thêm hy vọng cho anh.
Đôi mắt anh nhìn xa xăm cho đến khi bóng dáng cô biến mất.
Sau đó anh thu lại ảnh mắt rồi cầm điện thoại di động và bấm một dãy số.
Người bên kia ngạc nhiên nói: “Cậu…cậu sao có the…”
“Ông Căn, không ngờ ông vẫn còn nhớ tới giọng nói của tôi?”
Giọng anh có vẻ kỳ lạ mang theo ý trêu chọc. Những lời này giống như âm thanh đến từ địa ngục
Ngôn Dương nghe được những lời này thì thân thể bỗng kịch liệt run lên, ông ta vô thức nhíu mày, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng. “Phó Minh Tước, không phải cầu bị mất tích sao?”
“Bây giờ tôi đã trở lại, ông không nên quên thân phận của tôi, tôi nhớ rõ nhiều năm trước đã nói với ông cái gì, ông đã làm cho tôi chưa? Người mà tôi muốn vẫn còn ở đó không?”
“Còn, chỉ là tôi không hiểu cậu muốn làm giả “Chuyện của tôi không cần báo cáo với ông, nhưng mà ông thì khác, tôi nghe nói trong thời gian tới vắng mặt ông cùng với Cố Gia Huy rất thân thiết. “Tôi không biết cậu sẽ quay lại, tôi nghĩ nhà họ Phùng “Bây giờ tôi đã trở lại, ông cũng nên biết mình phải làm gì. Khi đó nhà họ Phùng đã giúp ông giải quyết rắc rối và bây giờ là lúc ông phải bảo đáp lại. Ông Cần, đừng quên thân phận của ông, cuộc sống của ông là do nhà họ Phùng của tôi trao cho ông. Tôi biết ông không muốn chết và ông rất yêu vợ mình, vì vậy hãy ngoan ngoãn. Tôi sẽ không đối xử tệ với ông. “Vâng… Tôi hiểu được.”
Lời nói của Ngôn Dương phát ra có vẻ vô lực.
Ông ta cho rằng nhà họ Phùng đã biến mất kể từ đó nhưng ông ta không ngờ Phó Minh Tước sẽ quay trở lại.
Đà Nẵng thực sự đang càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.