Hứa Minh Tâm cũng thở dài một hơi, chỉ cần biết răng cô ấy không có việc gì là tốt rồi.
Cô ấy cũng sẽ trở lại, cô biết Bạch Thư Hân chắc chắn không phải rùa đen rụt cổ.
Đám cưới tổ chức trước năm mới, vì để có thể dẫn Cố Yên về nhà ăn tết.
Đám cưới của hai người cũng không long trọng như năm đó của Hứa Minh Tâm, hai người đều muốn khiêm tốn chút, nhất là Cố Yên, hận không thể giản lược mà nhanh chóng kết hôn.
Chọn thời gian không tốt lắm, vừa lúc cục dân chính nghỉ tết, chỉ có thể chờ đợi năm sau đi đăng ký kết hôn.
Tờ giấy đỏ còn chưa tới tay ngày nào, Cố Yên liền lo lắng ngày đó.
Trước khi kết hôn mấy ngày, ông cụ đích thân tới nhà họ Bạch gặp mặt.
Phong tục địa phương là trước khi kết hôn hai người người không thể gặp mặt, phải đợi tới ngày kết hôn.
Lúc đi Cố Yên còn ôm chặt cửa nhà họ Bạch, không chịu buông tay, nói bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, không có nhiều phong tục quỷ quái như vậy, cô ấy không câu nệ chuyện này.
Hàng xóm láng giềng đều biết, ở đây trêu chọc.
Hiện tại người ngoài đều truyền tai nhau, cô chủ tư nhà họ Cố vội đến nỗi ước gì có thể gả vào nhà trai ngay lập tức.
Bên ngoài truyền nhau ầm ï, nhưng Cố Yên lại chẳng hề để ý.
Cô ấy mặc kệ người khác nói như thế nào, chỉ cần Lệ Nghiêm không coi thường mình, nhà họ Bạch tôn trọng mình là tốt rồi.
Một đêm trước khi cưới, Cố Yên lật qua lật lại ngủ không được, lại chạy đến phòng Hứa Minh Tâm, chui vào chăn của cô.
“Tôi không ngủ được.”
“Làm sao vậy?”
“Sợ…
Cố Yên nói nhỏ: “Có thể do lần trước, đã qua hai năm chúng tôi mới quyết định muốn kết hôn. Năm kia đến năm nay, thì ra đã qua lâu như vậy, khó mà tưởng tượng nổi.”
“Chính là bởi vì đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, cho nên lần này càng thêm lo được lo mất. Tuy tôi biết, giữa chúng tôi đã không còn vướng mắc, nhưng vẫn rất lo lắng”
“Tôi sợ mình mắc chứng lo sợ trước khi cưới nên qua tìm cậu kể khổ chút”
“Yên tâm đi, đám cưới ngày mai chắc chắn sẽ thuận lợi, chớ suy nghĩ lung tung. Ngày mai cậu còn phải dậy ớm, trang điểm thành cô dâu xinh đẹp đó, nếu hai vành mắt đen thui thì còn ra gì?”
“Điều này cũng đúng, kết hôn là bộ dáng đẹp nhất trên đời của người phụ nữ, tôi muốn thật xinh đẹp.”
Cố Yên thở hắt một hơi nói: “Bà đây đã sắp hai tám rồi, đều là gái lỡ thì rồi, nếu như không thành công nữa, tôi liền… Xuất gia làm ni cô vậy: “Phi phi phi, trước lễ tân hôn đừng nói mấy thứ xui xẻo này, cũng không sợ đưa tới cái gì sao. Nhanh ngủ đi, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa!”
Cố Yên bĩu môi, tâm ý của cô ấy đã quyết.
Hai người nằm ngang, Cố Yên vẫn ngủ không được như cũ, Hứa Minh Tâm cũng hoàn toàn không có buồn ngủ.
Hai người bắt đầu trò chuyện, cuối cùng sờ lên bụng cô.