Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài…”

Lời bà ta còn chưa nói xong thì một giây sau cả người đã rơi vào lồng ngực ông ta, bị ông ta ôm chặt.

Quý Thiên Kim cảm nhận được sự khác thường liền nói: “Anh sao thế?

Có…có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”, “Không có, vừa nhận được tin bạn cũ ngày xưa đi rồi. Năm xưa anh cùng Ngôn Dương và Đồ Lan, cả ba xử lý chợ đen, nhưng bây giờ bọn họ đều đi cả rồi, chỉ còn lại một mình anh.”

“Người chết rồi không thể sống lại, ai biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu chứ? Quan trọng nhất là vào giây phút này chúng ta đang ở bên nhau, chặt chẽ không phân rời là được rồi.”

“Thiên Kim, nếu em không giận dồi với anh, để anh tìm được em sớm hơn thì chúng ta cũng sẽ không lãng phí hai mươi năm thời gian.”

Hai mươi năm đó, bao nhiêu ngày đêm có thể kề tai nói nhỏ, có thể ôm chặt lân nhau.

Ông ta cho rằng mình bỏ qua một cái hai mươi năm thì sẽ còn có một cái, hai cái hai mươi năm nữa.

Nhưng bây giờ ông ta hối hận rồi, hối hận vì bản thân đã lãng phí quá nhiều thời gian.

“Có những sai lầm đến cùng vẫn phải trả giá.”

Quý Thiên Kim buồn bã nói.

“Trước kia anh cứ luôn nói em đi theo con đường lệch lạc, sớm muộn gì cũng sẽ bị ông trời thu về. Cho dù ông trời không thu thì cũng sẽ thua trên tay anh, bây giờ em tin rồi.”

Tân Nhâm Thành ôm chặt lấy bà, trong lòng vô vàn cảm khái, ông ta có rất nhiều lời từ tận đáy lòng muốn thổ lộ ra.

Ông ta tưởng rằng mình có thể dùng phần đời còn lại từ từ nói hết ra, nhưng ông ta biết, thời gian Hắc Ảnh cho mình đã không còn nhiều nữa.

Ngay cả Đồ Lan cũng bị cậu ta giết rồi, cậu ta sẽ bỏ qua cho mình sao?

“Được rồi xuống lầu thôi, anh cả và anh hai đều đang đợi chúng ta xuất phát đó.”

Bà ta dịu dàng lên tiếng.

Tần Nhâm Thành mím môi, muốn nói lại thôi.

Bây giờ có nói gì thêm nữa thì cũng đã vô dụng rồi.

Ông ta chỉ có thể nắm thật chặt tay bà ta, trân trọng mỗi giây mỗi phút ở hiện tại.

Cho dù thật sự chết đi thì cũng không thể để bà bị liên lụy.

Quý Thiên Kim, tình anh nợ em kiếp này, kiếp sau…kiếp sau anh lại từ từ trả cho em nhé.

Ban ngày Hứa Minh Tâm vân như thường lệ giúp đỡ trong nhà hàng, tuy Châu Vũ còn nhỏ tuổi nhưng làm việc lại rất đâu vào đấy, nơi cần cô phải lo cũng không có nhiều.

Lúc cô đang bận rộn ở nhà bếp thì Châu Vũ đột nhiên vội vàng chạy tới nói: “Chị Linh, ờ…ờ bà điên lại tới nữa rồi!”

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này liền biết được là ai tới.

Cô có hơi buồn bực, ngay cả đồ đầu bếp cũng không kịp thay liền chạy ra ngoài.

Bà ấy mặc một cái áo khoác đen khiến bà ấy trở nên âm trầm ổn trọng, ánh mắt nhìn người cũng tràn đầy dịu dàng ôn hòa, nào còn có dáng vẻ tức giận trước kia?

“Ờ…có hơi vội vàng, cháu đi thay bộ đồ khác.”

“Không sao, rất đẹp đấy, phụ nữ không ỷ lại vào đàn ông, có thể có sự nghiệp của chính mình, độc lập tự chủ, tôi rất thích.”

“Vậy mời bà ngồi.”

Cô sắp xếp một gian phòng trang nhã riêng sau đó mời bà ấy ngồi xuống.

. “Cháu…chắc là biết mục đích cô đến nhỉ?” Bà ấy ngồi xuống liền trực tiếp nói thẳng.

“Là vì chuyện của cháu và Cố Gia Huy sao?”

“Không, cô đến là để xin lỗi, cô sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm giữa cháu và Gia Huy nữa. Tuy cô không ở chung với nó nhiều nhưng đối với tính cách của nó thì cũng biết được vài phần. Chuyện nó đã nhận định thì sẽ tự làm theo ý mình. Nhưng nếu không phải vì cô thì hai đứa cũng sẽ không đi đến bước đường này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK