Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ lại ông ấy làm hết tất cả vì Thẩm Thanh, Ảnh Họa Bì cảm thấy, trên đời này chỉ sợ không còn có ai có thể uống rượu độc giải khát, vui vẻ chịu đựng trả giá nhiều như vậy.

Anh ta vẫn luôn cảm thấy ông Còn ngu ngốc, ngốc không thể nói, Nhưng bây giờ, anh ta đột nhiên cảm thấy là bản thân mình không hiểu tình.

Thấy vợ chống hai người cuối cùng cũng mở rộng lòng, từ đáy lòng anh ta cũng cảm thấy vui vẻ.

Nửa giờ sau, Cố Gia Huy tới, đón Hứa Minh Tâm đi, từ đầu đến cuối Ngôn Dương đều chưa từng lộ mặt.

Người hầu trong nhà chỉ nói đơn giản một chút, gặp kẻ xấu tập kích bất ngờ, người cũng không có gì đáng lo ngại.

Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm mới tỉnh táo lại, cổ hạng còn rất đau nhức.

Chuyện tối ngày hôm qua ào ào dũng mãnh chảy vào trong óc.

Lượng tin tức quá lớn, nửa ngày sau cô vẫn chưa bình tĩnh lại.

Cố Gia Huy từ buồng vệ sinh rửa mặt đi ra, thấy cô đã tỉnh lại, lập tức lo lắng dò hỏi: “Em còn có chỗ nào không thoải mái không? Muốn khám bác sĩ không?”

“Không. Không cần, em không có vấn đề gì. “Vậy em còn nhớ buổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không? Không ngờ ở địa bàn nhà họ Ngôn cũng không an toàn, vì sao kẻ bắt cóc kia lại đến 2 Hữa Minh Tâm há miệng thở dốc, muốn nói ra ngọn nguồn, nhưng nghĩ đến việc này liên quan đến quá nhiều sự thật, cô lại nhịn xuống.

Bí mật của người khác, bản thân mình không cần thận biết, có lẽ là nên giữ kín như bưng, không thể nói ra nói vào. “Không Không có gì, em không nhớ rõ lắm. Em muốn tới nhà họ Ngôn một chuyến, anh làm tài xế đưa em đi, anh nhanh chóng đi làm đi.”

Hứa Minh Tâm dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, thậm chí ngay cả cơm sáng cũng không kịp ăn, đã vội vàng lên xe.

Cô chạy tới nhà họ Ngôn, hai vợ chồng bọn họ đều ở nhà, Thẩm Thanh vẫn có chút hoảng hốt, tâm sự nặng nề, không phấn chấn nổi. Ngôn Dương biết, bà ấy khó có thể tiêu tan.

Cho dù hai người đã hết hiểu lầm, bà ấy vẫn cảm thấy thẹn với mình vì sự tồn tại của Ngôn Hải.

Cho dù ông ấy luôn tỏ vẻ mình không có vấn đề gì với đứa bé, Ngôn Hải chính là cốt nhục ruột thịt của mình. Tất cả những gì bây giờ ông ấy đang dốc lòng, đều sẽ cho anh ta, sẽ không có bất cứ hai lòng nào.

Chính là Thẩm Thanh không qua được của đi của bản thân mình.

Đứa con mình nuôi hơn hai mươi năm, lại không phải huyết mạch của chồng, điều này khiến bà ấy không sao tiếp nhận nổi.

Lúc trước lẽ ra bà ấy nên kiên trì, sinh thêm một đứa con cho Ngôn Dương.

Ngôn Dương nhìn cô, lắc đầu thở dài: “Tối hôm qua không dọa con chứ? Chuyện nhà họ Ngôn, con có “Không đâu, con còn không nói cho cả Cố Gia Huy!” Hứa Minh Tâm vội vàng xua tay, nói: “Con… Tuy rằng con người con không thông minh, nhưng cũng biết không nên nói dài nói ngắn ở sau lưng người khác, nhiều chuyện nói bậy.

Cô còn nhớ rõ, tối hôm qua có một ông chủ đội mũ lưỡi trai muốn giết mình. Là muốn giết người diệt khẩu sao? Cũng may là có Ngôn Dương ngăn cản.

Quả nhiên, các cảnh trong phim truyền hình đều đúng, biết quá nhiều bí mật, thật sự sẽ bị giết người diệt khẩu.

Cô tới đây, thật ra cũng rất sợ hãi, nhưng cô không yên tâm về Thám Thanh.

Giống như cô đoán, cảm xúc của Thẩm Thanh rất tế, đến bây giờ vẫn còn đang nhất mình ở trong phòng. “Con có thể đưa mẹ nuôi đi ra ngoài phơi nắng một chút không?” Cô thật cẩn thận nói. “Ừm, nếu con có thể khuyên bà ấy ra ngoài, đương nhiên bố sẽ đồng ý, bổ sợ bà ấy không qua được cửa ải kia của bản thân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK