Anh rất biết ơn sự cảm thông của Cố Đình Sâm, từ đầu đến cuối ông không hề gây áp lực gì cho anh, chỉ nhìn anh thật sâu rồi xoay người Ì Hứa Minh Tâm nằm ở trên giường nghỉ ngơi lấy lại sức, đau đớn từ lúc chuyển dạ tự nhiên cho đến lúc sinh mổ cô đều đã trải qua, mỗi lần đứng dậy hoạt động gân cốt là đều đau đến mức phải nghiến răng chịu đựng.
Cô sợ nhất là đau, mỗi lần đau buốt là cô lại nhịn không được đỏ hoe mắt như sắp khóc. Nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ đến mình hồi phục sớm một chút là có thể đi thăm bé con thì cô không còn cảm thấy vất vả chút nào nữa.
Tên của đứa bé là do ông cụ đặt, nhưng bây giờ đã đổi thành Cố Hy, Hy trong hy vọng, đứa bé là chính là hy vọng của mọi người, hy vọng sau khi vượt qua tai nạn có thể có một tương lai tràn đầy tươi sáng.
Cô cũng rất thích cái tên này, dù sao thì đứa bé đã sinh ra trong một hoàn cảnh hết sức nguy cấp nhưng vẫn có thể bình an là chào đời, lượng sữa của cô rất ít, cũng vì lý do này mà đứa bé rất ít khi được bú sữa mẹ.
Cố Gia Huy đã sắp xếp xong mọi thứ, chuyện duy nhất cô phải làm là hồi phục càng sớm càng tốt. Phải mất ba ngày.
cô mới có thể đặt chân xuống đất, vì vậy cô rất nóng lòng vội đi đến phòng trẻ sơ sinh, cuối cùng cũng nhìn thấy bé con của mình vẫn đang ngủ say với khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm vừa mới lọt lòng.
Bàn tay bàn chân nhỏ xíu, cảm giác tứ chi mềm mại đều là thịt.
“Trông thật xấu” Lúc cô nói ra lời này thì nước mắt đã lăn dài trên má.
Trẻ con mới vừa sinh đương nhiên không đẹp rồi, nhưng cho dù có xấu xí như thế nào cũng là đứa con mình mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời mới sinh ra được.
Cùng mang trong người dòng máu giống nhau, là máu mủ ruột thịt gần gũi với mình nhất, loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
Tay cô không ngừng vuốt ve vách ngăn, cứ như có thể xuyên qua tấm kính cảm nhận làn da mỏng manh của của đứa bé bên trong, nhất định nó rất mềm mại và mịn màng.
“Chú ba Gố, đây là con của chúng ta, là con của chúng ta đó…
Cô không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, còn anh vẫn đứng ở phía sau vươn tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
“Ừm, chúng ta đã có con trai rồi, từ nay về sau một nhà ba người sẽ sống vui vẻ hạnh phúc với nhau.”
“Chỉ có một mình thằng bé thì liệu nó có thấy cô đơn không? Hay chờ cơ thể em hồi phục thì chúng ta sinh thêm một đứa nữa nha?”
Nếu là trước kia thì cho dù có đánh chết cô cũng không dám có suy nghĩ như vậy, bởi vì mang thai thật sự rất vất vả, không được ăn cái này cũng chẳng được ăn cái kia, đi đâu cũng phải có người đi theo, hơn nữa còn bị nôn nghén giày vò chết đi sống lại nữa.
Nhưng hiện tại, khoảnh khắc nhìn thấy bé con nằm gọn trên giường thì tim cô như muốn mềm nhữn.
Trước đây vẫn luôn cảm thấy chỉ cần được ở cạnh Cố Gia Huy thì không cần phải lo gì nữa, nhưng bây giờ đã có con rồi, cô cũng sẽ có nhiều chuyện cần phải bận tâm hơn.
Cố Gia Huy nghe vậy thì xoa xoa tóc của cô nói: “Không phải em rất khó chịu trong suốt mười tháng mang thai à? Cũng không sợ sinh thêm một đứa thì bọn chúng sẽ tranh giành tài sản đến anh em tương tàn hả?”
“Nếu sinh con gái thì sao?”
“Nếu là con gái thì sau này sẽ phải đi lấy chồng, chắc chắn tới lúc đó em sẽ buồn lắm đấy”