Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đứng trong một góc bí mật nhìn thấy lòng đau như cắt, nhiều lần kiềm lòng không đặng muốn lao tới ôm cô vào lòng thật chặt.

“Lần sau không tìm thấy anh thì em cứ về trước đi, biết không?” Hai mắt Hứa Minh Tâm đỏ ửng, lắc đầu.

Cô nắm chặt lấy ống tay áo anh, nói: “Em không tìm thấy anh thì sẽ tiếp tục đứng đó chờ đến khi nào thấy thì thôi.”

“Tại sao thế?”

“Em sợ em đi linh tinh rồi anh sẽ quay trở lại chỗ cũ tìm em. Em không muốn chơi trò mèo bắt chuột với anh, sau này em nhỡ lạc mất anh ở một nơi nào đó thì chắc chắn em sẽ đứng yên tại chỗ chờ anh. Em sẽ chờ mãi chờ mãi, anh cũng không cần phải chạy khắp cả thế giới tìm kiếm em, anh chỉ cần quay trở lại chỗ cũ là được rồi.”

Hứa Minh Tâm hơi bướng bỉnh nói.

Cố Gia Huy nghe cô nói thế thì tìm lập tức mềm nhũn.

Rốt cuộc cô bé này đang cố chấp hay là ngốc nghếch đây?

“Em không sợ là em đứng yên đó sẽ không chờ được anh ư? Nhỡ đâu anh không quay lại đó thì phải làm sao bây giờ?”

“Thế thì em sẽ ở đó chờ cả đêm, em tin chắc chắn anh sẽ quay trở lại mà đúng không.” Hứa Minh Tâm trẻ con nắm lấy tay anh và cứng đầu nói.

“Được, anh biết rồi. Sau này chúng ta mà bất cẩn lạc nhất nhau thì anh sẽ quay trở về chỗ cũ.”

“Ừm, lần này rốt cuộc anh đã đi đâu làm gì thế? Sao bảo anh sẽ đứng trong góc ngoan ngoãn chờ em cơ mà? Tại sao mới chớp mắt một cái thì đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi thế?”

“Xử lý một chuyện đột xuất ấy mà, điện thoại hết pin nên mới tắt nguồn. Chờ đến khi anh xử lý công việc xong thì bữa tiệc cũng đã kết thúc rồi.”

“Thế thì anh có thể nói cho em biết trước một tiếng mà.” Hứa Minh Tâm hơi tức giận.

“Thật lòng xin lỗi, lẽ ra anh có thể kết thúc sớm, nhưng mà không ngờ là..”

“Thôi bỏ đi, lần sau anh không được lấy cái cớ này nữa đâu nhá!”

“Được.” Cố Gia Huy nắm chặt tay nhỏ và kéo cô lên xe, sau đó bọn họ cùng rời đi.

Anh đưa Hứa Minh Tâm về xong thì nhanh chóng quay về nhà Ôn Thanh Vân.

Ôn Thanh Vân đã chờ anh từ rất sớm.

Cô ấy thấy Cố Gia Huy về thì lập tức đi tới và lo lắng hỏi: “Chị nghe nói Lucia cũng đến bữa tiệc đó đúng chứ?”

“Ừm.”

“Năm ngoái anh cả của cô ấy tới cơ mà? Tại sao lần này người tới đó lại là cô ấy, chị tính sai rồi. Cậu với cô ta…”

“Không gặp mặt nhau, em tránh đi đúng lúc.” Cố Gia Huy hơi đau đầu, giơ ngón trỏ vuốt huyệt Thái Dương, vẻ mặt cực kì mỏi mệt.

“Lần trước chị muốn nói cho cậu biết nhưng cậu lại không muốn nghe, thế nhưng lần này hai người suýt tí nữa là chạm mặt nhau rồi, chị nghĩ mình nên nhắc nhở cậu một tiếng. Lucia không biết cậu là cậu ba nhà họ Cố, chỉ biết cậu tên là Henry. Chuyện xảy ra vào khoảng thời gian đó cậu cũng chỉ điều tra được huy hiệu của gia tộc Kettering nên mới nghi ngờ Kettering tham gia vào vụ việc đó. Năm đó sau khi cậu mất tích, Lucia như phát điên vậy, cô ấy hận không thể lật ba mét đất London lên để tìm kiếm cậu. Thế nhưng cậu cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Từ đó về sau tính tình Lucia hoàn toàn thay đổi, cô ấy trở nên độc ác và tàn nhẫn. Tất cả những vụ làm ăn được chuyển vào tay cô ta thì tất cả các đối thủ cạnh tranh đều không có một kết cục tốt.” “Cả gia tộc Kettering đó chỉ có cô ta là người kiêu căng ngạo mạn nhất, ai cũng dám đụng tới.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK