Lệ Nghiêm không sai, trong hai mươi mấy năm qua người anh này luôn tận chức tận trách, đối xử với cô rất tốt.
Từ nhỏ tới lớn người khác đều hâm mộ Bạch Thư Hân vì cô ấy có một người anh như thế.
Trước kia Bạch Thư Hân cũng nghĩ vậy, nhưng đợi đến khi cô ấy lớn rồi thì cô ấy mới bắt đầu căm ghét.
Bạch Thư Hân không muốn người anh trai này.
Hai chữ anh trai đã giới hạn rất nhiều thứ.
“Anh không sai, anh luôn là sự kiêu ngạo của bố mẹ. Là tôi, là do tôi sai, tôi không nên sinh ra trong gia đình này.”
“Anh biết rằng em không muốn làm lính. Có anh ở đây thì không ai có thể bắt ép em được cả. Chỉ cần em sống vui vẻ là được rồi. Nếu như em nhìn thấy anh là sẽ tức giận như thế thì vậy sau này anh sẽ hạn chế xuất hiện trước mặt em là được.”
Lệ Nghiêm lựa chọn thỏa hiệp.
Mặc dù giọng nói bình thản nhưng lại mang theo chút run rẩy.
Bị người thân của mình căm thù là một chuyện để cho người khác rất đau khổ.
Hết lần này tới lần khác Bạch Thư Hân còn là em gái của anh ta, anh ta không có cách nào để mình nhẫn tâm với cô ấy được.
Ngay cả hơi to tiếng thì Lệ Nghiêm cũng cảm thấy là mình làm sai rồi.
Người khác đều nói con gái không nên nuông chiều, càng nuông chiều càng hư.
Anh ta không quan tâm, anh ta chỉ có một cô em gái này, không chiều Bạch Thư Hân thì chiều ai.
Cho dù cả thế giới này đều nói là Bạch Thư Hân không tốt, vậy Lệ Nghiêm cũng sẽ chống lại cả thế giới mà đứng về phía Bạch Thư Hân. Che mưa chắn gió cho cô, bảo vệ cô an toàn.
Đây là sứ mệnh duy nhất của cuộc đời Lệ Nghiêm.
Bạch Thư Hân nghe Lệ Nghiêm nói thế thì trong lòng cô ấy rất khó chịu. Nhưng đây đúng là biện pháp hữu hiệu nhất.
“Đúng, chính là bởi vì nhìn thấy anh nên tôi mới tức giận. Sau này anh hạn chế xuất hiện trước mặt tôi đi.”
“Được.”
Lệ Nghiêm đồng ý, sau đó quay người rời đi.
Bạch Thư Hân nhìn theo bóng lưng Lệ Nghiêm rời đi, ngay lúc này, cô không kiềm chế được mà để nước mắt lăn dài trên mặt.
Tim… đột nhiên đau quá, giống như là bị một tảng đá lớn đè lên, khiến cô ấy không thể nào thở nổi.
Trái tim Bạch Thư Hân như bị từng cây kim đâm vào, máu me đầm đìa.
Bạch Thư Hân quay về ký túc xá một cách thẫn thờ, Hứa Minh Tâm thấy tinh thần cô ấy không phấn chấn thì cất tiếng hỏi một cách lo lắng: “Cậu sao thế? Nhìn cậu rất buồn bã.”
“Minh Tâm, tớ đánh mất người tớ yêu nhất rồi.”
Bạch Thư Hân không khống chế nổi chính bản thân mình mà xông tới ôm chặt lấy Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm rất kinh ngạc, vậy mà bờ vai Bạch Thư Hân đang run lên, phát ra tiếng thút thít, cô ấy đang khóc.
Trong ấn tượng của Hứa Minh Tâm thì Bạch Thư Hân là người mạnh mẽ và kiên cường nhất. Cho dù cô ấy có đổ máu cũng sẽ không dễ mà khóc. Nhưng lần này cô ấy lại khóc.