Hai người cũng mệt mỏi một ngày rồi, vậy mà trong đầu cô toàn suy nghĩ những việc không lành mạnh đó. Hứa Minh Tâm, mày là heo sao?
Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vứt bỏ sạch sẽ tất cả suy nghĩ tà ác trong đầu, nhanh chóng ngoan ngoãn ngů. Giác ngủ này vô cùng yên ổn.
Buổi sáng, não vừa mới thanh tinh một chút, cô đã trở mình, lại bỗng nhiên phát hiện một điểm khác thường.
Giống như có đồ vật gì đó chọc phải mình, rất không thoải mái.
Cô thuận tay sở sở xuống phía dưới, lại chạm phải thứ không nên chạm vào.
Hà? Sao lại như vậy?
Đôi tay nhỏ của cô nhanh chóng rụt trở về, sợ tới mức giật mình một cái, tỉnh táo ngay tức khắc.
Cố Gia Huy cũng mở bừng mắt, đôi mắt phượng vô cùng thâm thủy.
Bên trong đó là hình ảnh thu nhỏ của cô, trông vô cùng đắm say. “Chú. Chú ba Cổ, anh. “
“Anh là một người đàn ông bình thường.
Anh bất đắc dĩ nói, đau đầu đỡ trần, sau đó xốc chăn lên muốn đứng dậy. “Anh. Anh muốn làm cái gì vậy?”
“Đi tâm rửa, hạ hòa:
Tầm rửa hạ hóa? Trước mắt không phải có một người sống sao
Đây chẳng lẽ chính là “chào cờ” trong truyền thuyết? không phải đàn ông đều thích bắt đầu vận động vào sáng sớm sao? Vì sao Cố Gia Huy không giống vậy?
Cô cảm thấy bản thân không hiểu đàn ông một chút nào, đặc biệt là Cố Gia Huy!
Cuộc sống vẫn như cũ tiếp tục, giống như không bị trò khôi hài trước đó quấy rầy, nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Chỉ là sau khi Cố Gia Huy trở về, vài công ty ở Đà Nẵng đều bị thâu tóm góp vốn.
Anh giả vờ là tinh thần sa sút, dù sao vẫn phải có chút thu hoạch.
Ngôn Dương cũng thường hay tìm anh uống trà, cô cũng hoài nghi Cố Gia Huy uống trà nhiều quả mới trở nên thanh tâm quả dục.
Cuối tuần Hứa Minh Tâm nghĩ ngợi, định đi tìm Bạch Thư Hân. Không ngờ lại chọn đúng lúc cô ấy tăng ca, công việc trong tay quá nhiều, rất nhiều mục phải làm
Cô ấy đã vội đến mức không phân biệt nam bắc, bảo Hứa Minh Tâm đưa chút đó ăn cho cô ấy.
Quán cô ấy muốn ăn cách công ty quả xã nên gần như không đưa đồ ăn.
Hứa Minh Tâm nghĩ Cố Gia Huy cũng ở tập đoàn nên đã làm cơm trưa mang qua.
Cuối tuần nhà ăn không mở cửa, ăn hết đồ ăn ngoài sao được.
Cô chuẩn bị hai hộp cơm, một phần cho Bạch Thư Hân, một phần đưa đến cho tổng giám đốc.
Cố Gia Huy còn đang mở họp, một giây cũng không có nghỉ ngơi.
Khương Tuấn thấy cô tới, cảm thán nói: “Cô Tâm tốt thật, còn thương anh Huy như thế. Nhà tôi thì gần như là mặc kệ sống chết của tôi, biết rõ tôi tăng ca, vậy mà cô ấy còn bảo tôi cuối tuần tăng ca, tiền lương có thể tăng lên gấp bội!”
“Tiền lương tăng gấp bội khá tốt mà, anh sẽ có thể nhanh chóng cưới vợ, làm gì cũng cần phải tiêu tiền đấy. Về sau nếu có con, đề nuôi lớn con còn phiền toái hơn!”
“Sao cô cũng nghĩ giống như Lâm Thanh Huyền vậy phu ni các chi đầu như vậy sao?”