Hứa Minh Tâm không nhịn được mà u mê nói.
Đúng lúc này, bác sĩ gõ cửa và nói: “Minh Tâm, đã có kết quả kiểm tra sức khỏe của cô rồi, sao cô lại bất cẩn thế chứ.
“Đã mang thai rồi mà sao còn liều lĩnh thế.
Đi tới khoa phụ sản làm kiểm tra chỉ tiết với tôi: Vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm túc, giống như là đang nói chuyện gì đó rất nghiêm trọng vậy.
Hứa Minh Tâm lập tức trở nên căng thẳng, nghỉ ngờ nhìn Cố Gia Huy.
“Sao bác sĩ mà anh tìm tích cực quá vậy?
Em đã làm kiểm tra sức khỏe rồi mà vẫn phải tới khoa phụ sản, sao rắc rối quá vậy? Ông cụ cũng có biết em ngã đâu”
Cố Gia Huy cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Đúng là anh đã thu xếp trước tại tất cả các bệnh viện ở Đà Nẵng, trước đó phối hợp cũng không tệ, nhưng sao bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng, giống như thật vậy?
Anh đi tới, kéo bác sĩ sang một bên và thì thầm to nhỏ.
Hứa Minh Tâm muốn nhanh chóng bôi xong thuốc rồi đi về nhà ăn cơm.
Một lát sau, Cố Gia Huy quay lại, sắc mặt kỳ lạ, khó nói nên lời.
Kinh ngạc? Vui sướng? Hay là vẫn chưa kịp hiểu ra có chuyện gì?
Hứa Minh Tâm nhíu chặt lông mày, nghi hoặc nhìn anh.
Em chẳng qua chỉ ngã một cái thôi mà, sao lại nhìn em như vậy? Hay là… Hay là em mắc bệnh nan y gì à?”
Cô vừa dứt lời, không ngờ Cố Gia Huy lại xông tới và bế cô lên xoay vòng vòng.
Cô bị anh xoay đến mức váng đầu hoa mắt, cả người như sắp bay lên.
Bác sĩ trông thấy thế thì sợ hãi, vội vàng ngăn anh lại “Phụ nữ có thai… Phụ nữ có thai không chịu nổi đâu!”
“Đúng đúng đúng!”
Cố Gia Huy vui tít mắt trả lời như một đứa trẻ, vội vàng buông cô ra.