Hứa Minh Tâm nhíu mày, cô nói với vẻ không vui Chẳng lẽ lại là người theo đuổi Cố Gia Huy sao. Sao lại tìm tới chỗ cô rồi, chẳng lẽ cô ta biết quan hệ của hai người sao? Từ trước tới giờ Hứa Minh Tâm chưa từng gặp người này, dạo này kẻ thứ ba cũng lớn lối đến thế ư?
“Chính là ý trên mặt chữ, cô hoàn toàn không hợp với anh ấy.”
“Tôi hợp hay không thì chẳng liên quan gì tới cô. Tôi muốn đi ăn cơm, không có thời gian ngồi cãi nhau với cô. Cô muốn làm gì thì làm.”
Hứa Minh Tâm quay người muốn đi nhưng lại bị Trịnh Anh gọi lại. “Chẳng lẽ cô không muốn biết bây giờ Cố Gia Huy đang ở đâu và làm gì sao?”
“Anh ấy đang làm việc, cho dù không làm việc thì cũng là ăn cơm.”
“Anh ấy đang ở trong bệnh viện.”
Trịnh Anh nói ra mấy chữ này một cách chắc chắn, như bóp chặt lấy trái tim của Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm đi theo Trịnh Anh tới bệnh viện. Cho dù có là giả thì cô cũng muốn tự mình đi xem một chút mới yên tâm.
Nhưng cô còn chưa nhìn thấy Cố Gia Huy thì đã nhìn thấy hồ sơ bệnh lý của anh ấy.
Ngộ độc thức ăn, tiêu chảy.
Chỉ hai từ đơn giản này thôi nhưng cũng đủ làm cho cô buồn bực, đầu đau như muốn nổ ra.
Sao lại ngộ độc thực phẩm nhập viện rồi chứ, không phải là tối qua vẫn còn tốt sao.
Tối qua… chẳng lẽ…
Đột nhiên Hứa Minh Tâm nghĩ ra cái gì đó, con ngươi co vào. Trịnh Anh nhìn thấy vẻ mặt của cô như thế thì biết rằng cô đã hiểu. Cô ta không kiềm chế được mà vòng tay trước ngực rồi nói: “Tôi đã điều tra qua rồi, nghe nói tối qua cô gọi một đống thực phẩm rác về nhà. Cô phải biết nửa tiếng sau Cố Gia Huy đã đi ra ngoài rồi ngồi lên xe cứu thương đi thẳng tới bệnh viện. Còn cô là vợ chưa cưới của anh ấy nhưng lại chẳng biết gì cả, như một đưa ngốc vậy.”
“Sao lại thế chứ? Tôi ăn bình thường mà sao anh lại…”
Giọng nói của Hứa Minh Tâm run lên, cô lắp bắp, nhưng còn chưa nói xong thì đã bị Trịnh Anh ngắt lời: “Bởi vì cô và anh ấy không giống nhau, một người ti tiện một người cao quý. Cô ăn những thực phẩm rác đó quen rồi, nhưng Cố Gia Huy thì khác. Anh ấy có đầu bếp riêng, chú trọng phối hợp dinh dưỡng, dạ dày anh ấy cũng cao quý như anh ấy vậy. Cô cho anh ấy ăn mấy thứ đó còn trông cậy anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì sao?”
“Cô làm vợ chưa cưới của anh ấy như thế đấy à? Cô đang muốn hại chết anh ấy đúng không?”
Trịnh Anh nói rất nghiêm trọng, như muốn đâm thẳng vào trái tim của Hứa Minh Tâm.
Cô vội vàng lắc đầu.
Cô không muốn thế.
Cô chẳng hề biết rằng Cố Gia Huy không ăn được những thứ này. Hứa Minh Tâm chỉ là đơn thuần muốn đưa anh ấy đi ăn những món ngon mà trước giờ anh ấy chưa từng ăn qua mà thôi.
Nhưng cô lại không nhớ tới sự chênh lệch của hai người. Anh ấy chưa từng ăn những thứ này bao giờ, sao lại chịu được chứ?
“Tôi không cố ý, tôi cũng không biết là chuyện này sẽ trở thành như thế này…”
“Đúng là cô không cố ý, nhưng chuyện này do chính cô tạo nên. Cô ngu xuẩn không chịu nổi, thân phận lại ti tiện, cô hoàn toàn không xứng với Cố Gia Huy.”
Trịnh Anh đưa tay ra rồi đẩy Hứa Minh Tâm một cái khiến cho cô lảo đảo rồi ngã xuống mặt đất.