“Cô là em gái của cô ấy, chẳng lẽ cô không cảm nhận được sao? Tôi không bị bệnh, tôi biết bản thân đang làm gì. Tôi không có hứng thú với bất kỳ mạng sống của một ai, nhưng vì Ngọc Diệp, Phó Minh Tước này sẵn sàng giết chết hết người của thế giới này! Cô không cần lo lẳng, tôi sẽ không làm tổn thương cô, bởi vì cô là em gái duy nhất của Ngọc Diệp”
Lần đầu tiên Hứa Minh Tâm nhìn thẳng vào mắt Phó Minh Tước.
Đây căn bản không phải là chấp niệm, mà là có bệnh về tâm lý!
Bởi vì quá yêu, cho nên mới nghĩ cô ấy tồn tại, tìm cách để cô ấy trở về.
Khó trách… Lúc trước anh ta nói về chuyện đức phật Tây Tạng sống lại, thì ra… Anh ta đang tìm kiếm dấu vết, tìm kiếm căn cứ chính xác cho việc sống lại của con người nhằm chứng minh những suy nghĩ của mình là không sai.
Một khi đã xác định được sẽ trực tiếp hành động, Cô sợ hãi nuốt nước miếng, cẩn thận nói: “Nếu…Chị gái thật sự có thể trở về, anh phải làm như thế nào để chị ấy quay vê?”
“Đến lúc đó cô sẽ hiểu thôi, tôi cần sự trợ giúp của cô, cô là em gái cô ấy, chỉ cô mới có thể gọi cô ấy trở về”
“Gọi… Gọi hồn sao?”
“Cô quả nhiên là người thông minh, cô có tin những lời tôi nói là sự thật không?”
“Có… Tin tưởng”
Cô run rẩy trả lời, nhìn thấy khóe miệng Phó Minh Tước khẽ nhếch lên, cảm thấy được anh ta đúng là bị bệnh nặng thật rồi.
Là bệnh thần kinh.
Vì cô luôn gặp phải những người kỳ lạ.
Đầu tiên là Ôn Mạc NCôn đa nhân cách, hiện tại lại là người bị ảo tưởng, sao số của cô lại khổ như vậy!
Cô không rời khỏi Trấn Kettering, sắc trời ngày càng tối, Phó Minh Tước sắp xếp chỗ ở cho cô, là phòng cạnh với phòng Dao Dao.
Cô phát hiện biệt thự của Phó Minh Tước có rất nhiều phòng, dĩ nhiên ngoài phòng của anh ta và Dao Dao ra thì còn lại đều là phòng dành cho khách.
Phạm An Đông đối với anh ta như khách quý, có thể thấy được thế lực của Phó Minh Tước rất lớn mạnh Cô không thể không đến thăm Josh được, vì dù sao việc anh ta bị thương cũng có một phần lỗi của cô.
Người giúp việc dẫn đường giúp cô đi tới phòng của Josh.
Anh ta vừa mới xuống giường, đi đứng phải dùng sức, cần có Cố Trường Quân đỡ.
Hai người sóng vai bên nhau, không hiểu sao nhìn lại có một loại không khí hài hòa, giống như… Trời sinh một cặp.
Giờ phút này, cô đã không muốn để ý đến chuyện gì nữa, nếu hai người thật sự yêu nhau, vậy cần gì phải quan tâm đến giới tính, là nam hay nữ thì cũng có gì quan trọng đâu?
Bọn họ cùng nhau đi qua những khó khăn, tình cảm như vậy mới đáng quý trọng.
“Nghe nói cô đi gặp Cảnh Nguyệt Tây, xem ra cô đã có lựa chọn.”
“Anh hai…Trong lòng em đã có lựa chọn”
“Cô vẫn muốn gọi tôi một tiếng anh hai sao?” Thân thể Cố Trường Quân khẽ run lên.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, mỉm cười một cách chua xót.