Bạch Thư Hân nghe thấy giọng nói của người đàn ông bên kia thì trái tim của cô ấy như thắt lại. Ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận, không dám thở mạnh.
Thật ra Bạch Thư Hân rất hâm mộ Hứa Minh Tâm, cô dám yêu dám hận.
Bạch Thư Hân và Ngôn Hải đều cùng là một loại người, yêu nhưng khó mở miệng.
Ngôn Hải là kín đáo, còn cô ấy là không thể mở miệng được.
Đối phương không nghe thấy ai trả lời thì hơi do dự một chút, sau đó hỏi: “Là Thư Hàn à?”
Bạch Thư Hân nghe người đó gọi tên của mình thì trở nên luống cuống, cô ấy vội vàng tắt điện thoại đi.
Trong đêm tối, không khí có vẻ hơi yên tĩnh.
Đối phương không có gọi là mà gửi cho Bạch Thư Hân một tin nhắn.
“Tiền sinh hoạt của tháng này đã gửi tới thẻ rồi, chăm sóc mình cho tốt”
Bạch Thư Hân nhìn dòng chữ kia mà hốc mắt ửng đỏ lên.
“Ai thèm tiền sinh hoạt mà anh cho chứ?”
Bạch Thư Hân nói xong rồi rút sim ra, trực tiếp ném ra ngoài cửa xe.
Hứa Minh Tâm về tới nhà trong tâm trạng vô cùng kích động.
Cô chạy từ trên lầu xuống dưới lầu, nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng Cố Gia Huy đâu cả.
“Chú An ơi, Cố Gia Huy còn chưa đi làm về ạ?”
Chú An nhìn dáng vẻ vội vàng của Hứa Minh Tâm thì há to miệng, ông ấy không biết nên nói như thế nào.
Hứa Minh Tâm thấy dáng vẻ khó mà mở miệng của ông ấy thì lại trở nên hồi hộp.
“Sao thế ạ?”
“Cậu chủ đi công tác ở nước Anh rồi. Cậu ấy nói rằng hai người nên tự mình tỉnh táo lại, nghĩ cho kỹ xem thứ mình muốn là gì.”
“Vậy khi nào anh ấy về?”
“Cái này thì tôi cũng không rõ lắm.”
Hứa Minh Tâm nghe tới đây thì sự vui vẻ lúc nãy cũng đã biến mất.
Quả nhiên Cố Gia Huy đã tức giận rồi, anh tức tới nỗi đi ra nước ngoài.
“Vậy cho cháu hỏi làm sao mới có thể liên lạc được với anh ấy? Cháu gọi nhưng anh ấy tắt máy.”
“Chắc có lẽ bây giờ cậu chủ đang ở trên máy bay. Khi nào cậu ấy tới nơi thì Khương Tuấn sẽ thông báo cho tôi biết. Thời gian bay khoảng năm tiếng, cô Minh Tâm không cần chờ, tối nay cứ nghỉ ngơi sớm, còn có chuyện gì thì cứ nói với tôi.”
“Cảm ơn chú An.”
Hứa Minh Tâm cũng không biết tâm trạng lúc này của mình là gì. Lúc về nhà cô vốn vô cùng vui vẻ và hưng phấn nhưng bây giờ lại như có một gáo nước lạnh dội thẳng từ đầu cô xuống, chẳng hề có chút vui vẻ nào.
Hứa Minh Tâm ủ rũ như quả bóng bị thủng, chỉ đành cúi đầu đi về phòng.
Cô nói cho Bạch Thư Hân biết rằng Cố Gia Huy đã ra nước ngoài. Hứa Minh Tâm đột nhiên cảm thấy căn nhà này thật trống rỗng, thật lạnh lẽo.