Thẩm Thanh điềm đạm nói, sau đó cúp điện thoại.
Bà ấy nhìn về phía Hứa Minh Tâm, cô đang tập trung tinh thần nhìn các người mẫu tạo đủ các kiểu dáng trên sân khấu.
Trong mắt cô có ánh sáng, là ánh sáng không chịu thua không chịu khuất phục.
Một khi cô đã kiên trì theo đuổi mục tiêu, cho dù thế nào cũng toàn tâm toàn ý đi làm tốt, rất khó có chuyện nào đánh bại cô được.
Bà ấy chính là thích cái tinh thần này của cô, bây giờ rất ít có người như vậy nữa. Hứa Minh Tâm xem mãi cho đến chín giờ tối, cô cũng hiểu được đặc điểm của chụp ảnh của những người có tiếng rồi.
Tay đau thì che tay, bụng đau thì che bụng lại, chân đau thì che chân…
Cô về đến nhà thì người mệt mỏi muốn chết rồi, Cố Gia Huy đang ngồi trên số pha đợi cô.
Hứa Minh Tâm trực tiếp bổ nhào lên người anh, khuôn mặt nhỏ cọ xát thân mật vào má anh, mát mát lạnh lạnh, nhưng thật là thoải mái.
“Mệt quá mệt quá đi, đừng động đậy, để em nằm một lát.”
Hứa Minh Tâm giống như một chú gấu túi hồn nhiên, treo trên người anh, bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cố Gia Huy thương xót cô, anh nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, xoa đầu cô.
“Thật ra em không cần phải cực khổ như vậy, sau này gả cho anh, công khai thật rồi thì có anh đây, không có ai dám nói em một chữ không đúng.”
“Cái đó thì khác, bọn họ không tin tưởng và phục em, chỉ là nể nang anh mà thôi. Em sẽ vẫn nhỏ bé như vậy, em sợ bây giờ em không nỗ lực, hai năm sau có nỗ lực nữa cũng muộn rồi.”
“Bây giờ em trèo lên cao, rút ngắn khoảng cách hai chúng ta, đến lúc đó bọn họ biết em gả cho anh cũng sẽ không cảm thấy em là con cóc ăn thịt thiên nga, đúng không?”
“Thế này… Em có phải sẽ rất mệt không? Anh nhìn thấy em vậy anh rất xót.
Cố Gia Huy bất lực nói, cuộn chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô lại.
Thời gian này cô rất nỗ lực, người cũng đã ốm đi rồi.
“Không mệt, em học được rất nhiều Tẩng Tài thứ, mở mang tâm mắt, em cảm thấy như vậy rất tốt.”
“Anh không còn xót em, anh xem anh nỗ lực như vậy, đường đường là chủ tịch tập đoàn.J&C, lại là chú ba nhà họ Cố, anh cũng không hề dừng lại mà vẫn bước tiếp, vẫn đang nỗ lực phấn đấu. Thân là người phụ nữ của anh, sao em có thể dừng lại được chứ? Anh có thể làm được thì em cũng có thể làm được, em không hề kém hơn anh. Em không giúp đỡ được anh, em tuyệt đối không thể kéo anh lùi lại, khiến anh cùng mất mặt với em.”
Cố Gia Huy nghe thấy lời này thì trái tim đau đớn vô cùng.
Biết bao nhiêu phụ nữ muốn bay lên ngọn cây, gả cho nhà giàu, tưởng rằng làm vợ nhà giàu thì có thể bình chân như vại. Bọn họ chỉ biết tiền có thể lấp đầy chỗ trống trong lòng, nhưng lại không đổi được sự thật.
Mỗi một bước Hứa Minh Tâm đi, cô đều làm đến nơi đến chốn, anh với nhà họ Ngôn đã cho cô sân khấu và cơ hội. Cô không có đắc ý, cũng không tiêu xài phung phí, mà là nắm chắc, lấy đó làm bàn đạp, nỗ lực tiến lên.
Anh thật sự đã chọn được cô vợ tốt, nhưng đồng thời cũng làm anh rất buồn và đau lòng.
Nếu như, anh không phải Cố Gia Huy, thế thì có phải cô sống sẽ nhẹ nhõm hơn một chút không.