Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô biết Ôn Thanh Vân là người như thế nào, đoan trang tao nhã, sao có thể ăn mặc thành như thế này được?

Người phụ nữ trong video không phải là Ôn Thanh Vân, vậy đó còn là ai? Chẳng lẽ lại xuất hiện thêm chị dâu thứ hai.

“Không được, tớ phải đi hỏi thử!” Hứa Minh Tâm vội vàng chạy ra ngoài. Cô tình cờ gặp Lệ Nghiêm ở cửa. “Cô Tâm muốn đi sao?”

Hứa Minh Tâm không kịp trả lời, vội vàng rời đi.

Sau đó Bạch Thư Hân cũng đuổi theo ra ngoài.

“Sao em lại đi?”

Lệ Nghiêm ngăn cô ấy lại.

“Minh Tâm bị người khác bắt nạt, một mình cậu ấy không ổn, em đi giúp cậu ấy.”

“Em giúp cô ấy như thế nào?” ” Ừ ha, em còn có anh mà, đưa anh đi hỗ trợ!”

Bạch Thư Hân đưa Lệ Nghiêm đi mà không nói thêm lời nào.

Khi họ ra khỏi khỏi tiểu khu, đúng lúc họ vừa thấy Hứa Minh Tâm lên taxi.

Cô chạy nhanh nhất có thể đến tập đoạn J&C, nhưng lại bị người khác chặn lại.

Cô đã gọi thẳng cho Cố Gia Huy, nói rằng cô đang ở tập đoàn.

“Sao em lại ở đây? Cũng được, anh đúng lúc muốn giới thiệu với em một người.”

Hứa Minh Tâm nghe thấy hơi nhướng mày.

Còn muốn giới thiệu cho cô biết?

Giới thiệu cái búa!

Hứa Minh Tâm lấy điện thoại di động ra, nói: “Tổng giám đốc của các người đã nói rồi, tôi có thể vào được chưa?”

“Xin mời!”

Hứa Minh Tâm nhanh chóng lên than máy. “@ Khi cô lên đến tầng cao nhất, dễ giật mình nghe thấy một giọng nữ lạ.

“Trang trí nội thất này không được, sao lại âm u vô hồn như vậy, nhìn làm lạnh chết người taI”

“Khương Tuấn, phòng trà nước cũng sửa chữa luôn đi, sửa lớn một chút, lúc uống cà phê còn có đủ không gian để nghỉ ngơi.

“Phòng chờ này cũng không được, tất cả các ghế sofa đều thay thế bằng gỗ lim “Ái chà, tùy tiện nói thật vui vẻ!”

“Cô hai của tôi, cô thật sự biết bắt tôi làm trò cười đó, tôi đều đã nhớ kỹ.”

“Ngày mai em sẽ đổi ý, anh có nhớ cũng vô ích. Này, anhGia Huy cũng thật là, anh để em ở đây rồi tự mình đi làm việc. Một mình em quá nhàm chán!”

“Cô Tâm.”

“Cái gì vậy cô Tâm?”

Cô nhìn Khương Tuấn, không rõ anh ta bất thình lình nói cái gì. @ Nhìn thấy ánh mắt anh ta lướt qua cô, nhìn ra sau lưng cô, cô chợt hiểu ra, lặng lẽ quay lại.

Cô nhìn thấy một cô gái mười tám, mười chín, mặc áo len và quần jean, dưới chân đi một đôi giày trắng sạch sẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK