“Sao vẫn đóng cửa vậy, đã hai ngày không mở cửa rồi, có kinh doanh nữa không vậy?” Nghe vậy cô có chút thắc mắc, ông chủ không ở nhà sao?
Hứa Minh Tâm thất vọng rời đi, không ngờ đẳng sau phát ra tiếng đồ vật va chạm.
Cô quay đầu nhìn, thì thấy cửa tiệm mở ra, nào chảo rán, bột mì vân vẫn đủ thứ bị quăng ra.
Một chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi vừa quăng đồ vừa hung ác nói.
“Ông không đưa tiền cho tôi, thì cũng đừng mong mở tiệm nữa. Ông vất vả kiếm tiền, chẳng lẽ không phải cho tôi tiêu à? Tôi lấy của ông ít tiền thì sao?”
“Mày là cái thứ khốn kiếp, vợ mày sắp đẻ rồi, cái gì cũng cần tiền mà này còn ra ngoài đánh bạc. Mày… cho dù mày đập cả cái tiệm này thì tao cũng không đưa cho mày một hào nào.”
“Ông là cái đồ sống dai. Không phải ông muốn để tiền lại cho tôi sao?” Chàng trai túm áo của ông chủ, kéo mạnh ông ra ngoài, kéo theo cả nồi niêu Xoong chảo.
Cô nhìn thấy, khuôn mặt ông chủ bầm dập, giống như bị ngược đãi. Ông chủ bị ném ra ngoài không lâu thì một người phụ nữ bụng to cũng bị ném ra ngoài.
“Mày là cái thằng đốn mạt đáng chết!”
Ông chủ sợ hãi hô lên, lồm cồm bò dậy, đỡ người phụ nữ lên.
“Nó là vợ mày đấy, nó đã mang thai chín tháng rồi sao mày có thể đối xử với nó như thế chứ, rốt cuộc mày có còn lương tâm hay không?”
“Con ông sắp bị bọn cho vay nặng lãi chém chết rồi, ông còn hỏi tôi còn lương tâm hay không, tôi là con đẻ của ông, ông thương tôi thì tôi sẽ thương nó thôi.”
“Tao… tao phải kiện mày.” Ông chủ phẫn nộ nói.
“Ông dám, ông mà kiện tôi thì tôi sẽ gọi anh em của tôi đến phá cho ông cả đời này không được yên ổn.”
“Mày… mày…”
Ông chủ tức đến mức cả người run lên, một câu nguyên vẹn cũng không thốt lên được.
Đúng lúc này, sản phụ kia đột nhiên ôm bụng, dưới thân loang ra một mảng đo đỏ.
“Bố…con… bụng con đau quá…”
Ông chủ vừa nghe thấy vậy thì không đôi co với anh con trai nữa, lòng nóng như lửa đốt, đang lúc không biết phải làm sao mới tốt.
Cô không nhịn được nữa liền bắt một chiếc taxi, nhanh chóng đưa bọn họ đến bệnh viện.
Khi xe rời đi, con trai ông chủ vẫn hùng hùng hổ hổ ở đằng sau.
“Tao sẽ ở đây chờ chúng mày về, không đưa tiền thì đừng hòng mở quán.”
Trên xe, ông chủ đau lòng khóc òa, liên tục nói đây là lỗi của mình, đã không dạy dỗ con mình tử tế, để nó thành một kẻ coi trời bằng vung.
Con dâu đau đớn khôn cùng nhưng vẫn phải an ủi bố chồng.
Hứa Minh Tâm cũng không ngần ngại góp ý, cuối cùng cũng đến bệnh viện thành phố, nhưng trong bênh viện có rất nhiều người.
Hôm nay không biết tại sao, có rất nhiều phụ nữ sắp sinh, xếp hàng không lấy nổi giường bệnh.
Cô nhớ Lệ Nghiêm làm ở bệnh viện này, vội vã gọi điện cho anh. Lệ Nghiêm đã giúp cô sắp xếp một phòng VIP ông chủ vừa nghe thấy từ VIP thì bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.
Ông chủ cắn răng nói: “Con dâu tôi có thể sinh trước hay không, tôi đi xoay tiền.”
Trẻ con là chuyện lớn, không thể vì chuyện tiền bạc mà bỏ qua vị trí giường khó có được này.