Anh tranh thủ thời gian gửi tin nhắn cho.Jane, nói bên anh dừng tất cả mọi hoạt động tìm kiếm, mà bên cậu ấy cần phải tăng cường.
Sở dĩ anh làm như vậy, không biết là do bị thuốc khống chế, hay nhiều hơn nữa là tương kế tựu kế.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, không ngờ lại bị người ta đạp cửa vào.
Cố Yên trợn trừng mắt nhìn anh, trong tay còn cầm điện thoại.
“Khương Tuấn, tôi đã đến rồi, lời anh nói tôi cũng đã hiểu rõ rồi.
Hôm nay tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh và Minh Tâm!”
Dứt lời, cô ấy cúp điện thoại rồi nhìn Cố Gia Huy: “Anh có ý gì?
Lúc đầu khi em bảo anh đi tìm, anh cứ lề mà lề mề, không tìm đến nơi đến chốn làm mất dấu”
“Rõ ràng đối phương có chuẩn bị mà đến, lẩn tránh vô cùng bí mật, anh tìm mười hai ngày đã muốn từ bỏ? Anh khiển trách Khương Tuấn làm gì? Anh là chồng, người thất trách không phải là anh à?”
Gô ấy giơ tay chỉ vào chóp mũi của Cố Gia Huy, vô cùng tức giận.
Cô ấy vừa tới cửa, đang muốn hỏi chuyện của Hứa Minh Tâm, không ngờ lại nhận được điện thoại của Khương Tuấn.
Đuổi việc Khương Tuấn, nói anh ta không làm được việc thì thôi đi, lại còn từ bỏ việc tìm kiếm?
Cố Gia Huy nghe vậy bèn ra sức nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô ấy: “Ngọc Vy, em đang nói chuyện với ai? Anh là anh của em, em nói chuyện với anh mình như thế hả?”
“Cố Gia Huy, bà đây hỏi anh, anh còn tìm Minh Tâm nữa không?”
“Không tìm, vốn không thể tìm được, sao phải lãng phí thời gian”
“Anh điên rồi!”
Cố Yên tức giận đến nỗi ném cả điện thoại, để anh nhẹ nhàng tránh được, điện thoại nện vào trên tường rồi rơi xuống nát tan tành.
Cái này nếu như nện vào người thì chẳng toi à?
“Anh không điên, anh rất tỉnh táo. Mất tích mười hai ngày, chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra. Hoặc là chết rồi, hoặc là không còn trong trắng, tìm tiếp còn có ý nghĩa không?”
Anh nói ra từng chữ, lạnh lùng nói.
“Anh…
Cố Yên trừng to mắt, thực sự không thể tin nổi lời này được nói ra từ trong miệng anh.
Đây còn là Cố Gia Huy ư?
Ngày xưa chiều vợ không chừng mực, hôm nay lại tuyệt tình như thế?
Cô ấy đang tức đến nỗi nói không ra lời, không ngờ Tạ Quế Anh lại bưng nước đi vào.
Cố Yên nhìn thấy tách trà nóng kia, trực tiếp bưng lên, muốn giội vào trên người Cố Gia Huy, không ngờ Tạ Quế Anh phát hiện trước một bước, lại còn bước nhanh đến cản lại.
“A!”
“…”
Tiếng hít khí lạnh.
Sở dĩ anh làm như vậy, không biết là do bị thuốc khống chế, hay nhiều hơn nữa là tương kế tựu kế.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, không ngờ lại bị người ta đạp cửa vào.
Cố Yên trợn trừng mắt nhìn anh, trong tay còn cầm điện thoại.
“Khương Tuấn, tôi đã đến rồi, lời anh nói tôi cũng đã hiểu rõ rồi.
Hôm nay tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh và Minh Tâm!”
Dứt lời, cô ấy cúp điện thoại rồi nhìn Cố Gia Huy: “Anh có ý gì?
Lúc đầu khi em bảo anh đi tìm, anh cứ lề mà lề mề, không tìm đến nơi đến chốn làm mất dấu”
“Rõ ràng đối phương có chuẩn bị mà đến, lẩn tránh vô cùng bí mật, anh tìm mười hai ngày đã muốn từ bỏ? Anh khiển trách Khương Tuấn làm gì? Anh là chồng, người thất trách không phải là anh à?”
Gô ấy giơ tay chỉ vào chóp mũi của Cố Gia Huy, vô cùng tức giận.
Cô ấy vừa tới cửa, đang muốn hỏi chuyện của Hứa Minh Tâm, không ngờ lại nhận được điện thoại của Khương Tuấn.
Đuổi việc Khương Tuấn, nói anh ta không làm được việc thì thôi đi, lại còn từ bỏ việc tìm kiếm?
Cố Gia Huy nghe vậy bèn ra sức nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô ấy: “Ngọc Vy, em đang nói chuyện với ai? Anh là anh của em, em nói chuyện với anh mình như thế hả?”
“Cố Gia Huy, bà đây hỏi anh, anh còn tìm Minh Tâm nữa không?”
“Không tìm, vốn không thể tìm được, sao phải lãng phí thời gian”
“Anh điên rồi!”
Cố Yên tức giận đến nỗi ném cả điện thoại, để anh nhẹ nhàng tránh được, điện thoại nện vào trên tường rồi rơi xuống nát tan tành.
Cái này nếu như nện vào người thì chẳng toi à?
“Anh không điên, anh rất tỉnh táo. Mất tích mười hai ngày, chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra. Hoặc là chết rồi, hoặc là không còn trong trắng, tìm tiếp còn có ý nghĩa không?”
Anh nói ra từng chữ, lạnh lùng nói.
“Anh…
Cố Yên trừng to mắt, thực sự không thể tin nổi lời này được nói ra từ trong miệng anh.
Đây còn là Cố Gia Huy ư?
Ngày xưa chiều vợ không chừng mực, hôm nay lại tuyệt tình như thế?
Cô ấy đang tức đến nỗi nói không ra lời, không ngờ Tạ Quế Anh lại bưng nước đi vào.
Cố Yên nhìn thấy tách trà nóng kia, trực tiếp bưng lên, muốn giội vào trên người Cố Gia Huy, không ngờ Tạ Quế Anh phát hiện trước một bước, lại còn bước nhanh đến cản lại.
“A!”
“…”
Tiếng hít khí lạnh.