“ Hứa Minh Tâm cũng “Anh hai, chăm sóc mẹ thật tốt nhé. Em sẽ cùng Minh Tâm đến xe phía trước, có việc gì thì cứ gọi cho em”
“Cố Gia Huy..” Cô sững người.
Anh đã vất vả lắm mới có thể đón bà chủ về nhất định là muốn ở bên bà ấy lâu hơn một chút.
Nhưng mà bây giờ…
Cố Trường Quân gật đầu, anh đóng cửa rồi dẫn Hứa Minh Tâm đến chiếc xe phía trước.
Sau khi ngồi xuống thì anh nói: “Anh đã nói rồi, anh sẽ bảo vệ em”
“Em không sao, thật đấy, chuyện này cũng không có gì lớn..”
Trước khi cô nói xong thì anh đã ngắt lời cô. “Tình trạng của mẹ sẽ không khá hơn trong một thời gian ngắn đâu cho nên nếu như mẹ cứ làm như thế này với em thì anh nhất định sẽ đứng về phía em. Chuyện hôm nay chỉ là chuyện nhỏ, sợ sau này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, anh không thể để em cứ thất vọng ngay từ lúc ban đầu được. Sự thất vọng đều là sự tích lũy dân dần, càng ngày càng nhiều. Nhìn thấy em bị oan ức thì trong lòng anh lại xót xa”
“Haiz, sau khi mẹ chồng tỉnh táo lại thì bà ấy nhất định sẽ yêu thích em thôi. Dù sao thì em cũng đã bắt cóc con trai bà ấy rồi!”
“Nếu như… hai người thật sự thủy hỏa bất dung thì bà ấy còn có anh hai và cha, em sẽ không bao giờ có thể mất anh đâu. Đây là lời hứa cả đời của chồng em, và cũng là lời hứa cuối cùng của tôi với tư cách là một người đàn ông.”
“Anh thật vất vả lắm mới vi phạm mệnh trời giữ em ở lại bên cạnh anh, không ai có thể chia lìa” Nói xong anh ôm chặt lấy cô.
Đôi tay nhỏ của cô vòng tay qua lưng anh, sờ vào chỗ vừa bị bỏng bởi nước trà, chỗ ấy ướt nhẹp một mảnh, còn nóng hổi, da anh hẳn là đã đỏ bừng.
Nhưng mà anh dường như không quan tâm lắm.
Cô nhất định phải nỗ lực để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với mẹ chồng, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ làm cho Cố Gia Huy khó xử.
Chẳng bao lâu thì đã đến nơi ở.
Ban đầu thì họ định đến chỗ Cố Gia Huy, nhưng mà suy nghĩ cho Hứa Minh Tâm nên tạm thời quyết định đưa đến chỗ Cố Trường Quân.
Cố Trường Quân sống bên ngoài một mình, mà.Josh lại không có ở đó nên đúng lúc có việc để anh ta làm.
Mà khi Cố Gia Bảo nhận được tin tức thì ông đã đưa Phó Thanh Viên lên đường đến đó.
Sau khi Tạ Quế Anh dỗ bà ấy đi ngủ thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đối với người bệnh tâm thần thì việc thay đổi môi trường có chút khó đối phó. Cô ta chủ động nói là bác sĩ tâm lý, tự hỏi bản thân không phải là người của ông Minh. Tôi đã cùng mẹ mình chăm sóc bà chủ trong những năm qua và không dính líu đến bất cứ chuyện gì. Tôi biết ông Minh làm cái gì mà cũng biết mối quan hệ hiện tại giữa các người và ông Minh. Tôi ở lại đây thì hẳn sẽ làm cho các người đề phòng, sợ tôi thông đồng với ông Minh”
“Khi vừa vào thì tôi đã thấy phía sau có một ngôi nhà hoa, tốt hơn hết là tôi sẽ sống ở đó, ban ngày thì tôi sẽ đến đây để chăm sóc bà chủ.
Tôi chỉ hy vọng mọi người sẽ đáp ứng với tôi một điều.”
“Chuyện gì?”
“Nếu tình trạng của bà chủ được cải thiện thì các người có thể để tôi rời đi. Tôi cũng muốn… sống cho mình một lần, bên ngoài phồn hoa như thế nào tôi cũng chưa từng xem qua” Tạ Quế Anh cười buồn.