Lão tổ tông mà biết được thì sẽ tức giận đến mức chui ra từ trong quan tài luôn, biến thành quỷ hút máu đó.
“Đừng keo kiệt, đây xem như lễ gặp mặt đi. Qua mấy tháng nữa chính là ngày tròn một tuổi của con bé, nhớ rõ chuẩn bị trước đó, lần này không trách anh nữa”
Halley giống như gặp quỷ mà nhìn cậu ta, thế mà anh ta lại không nói được lời phản bác nào.
Từ khi vào nhà, Diên cũng chưa liếc mắt nhìn anh ta một cái, cứ luôn chơi với đứa bé.
Trong lòng anh ta có chút không thoải mái, anh ta không nhịn được mà nói: “Diên, cậu cũng đừng quên, đứa nhỏ này không phải của cậu, không có một chút quan hệ gì v‹ hết, sớm muộn gì cậu cũng phải trả con bé về thôi. Mặt mũi của đứa bé này cực kỳ giống Hứa Minh Tâm, trừ phi cậu che giấu cả đời, nếu không không có khả năng không bị người khác phát hiện ra”
Lời này vừa nói ra, không khí đều ngưng lại vài phần.
Độ ấm bên trong đóng băng lại trong nháy mắt.
Động tác của cậu ta cứng ngắc một hồi, rồi mới xoay người lạnh lùng nhìn Halley.
“Tôi có thể giấu cô ấy cả đời” Lời này, từng chữ đều có lực.
“Tôi không hiểu, cậu trộm đứa bé của người ta làm gì chứ? Cho rằng như thế là có thể cản trở hạnh phúc của người ta sao? Hai đứa ba đứa.
Thủ đoạn này của cậu không khỏi quá tỉ tiện rồi chứ? Cậu và Lucia có gì khác nhau đâu? Lucia còn biết nói cho người ta, đứa nhỏ có thể bị đoạt lại hay không thì phải xem bản lĩnh của Cố Gia Huy”
“Nhưng cậu đây thì được xem là gì chứ? Cướp lấy đứa bé đi, không nói một lời, cho răng chuyện gì cũng chưa từng xảy ra hay sao? Hay là trong lòng cậu hiểu rõ, cho dù cậu có giết Cố Gia Huy đi thì cậu cũng không có được Hứa Minh Tâm, cậu muốn tìm một người phục chế ở bên cạnh, nuôi dưỡng thành kế hoạch hả?”
“Câm miệng”
Lời này đã chọc giận Diên, khiến cho sắc mặt cậu ta cực kỳ khó coi.
Cậu ta cũng không nghĩ xa như vậy, cái nhà này tan rã, đã không có được diện mạo như ngày xưa nữa rồi.
Trước kia cứ cách mấy tháng là còn tổ chức bữa tiệc, ít nhất bên ngoài nhìn vào thấy vô cùng náo nhiệt.
Bây giờ, ngay cả bản lĩnh ở bên ngoài cũng mất rồi.
Một nhà bốn anh em, chết hết ba người, chỉ còn có một mình cậu ta là còn sống.
Bố chán ghét tôi lừa anh gạt, đã chọn một hòn đảo mà sinh sống với mẹ ở trên đó.
Trong lâu đài đông đúc này, cao ốc cao chót vót, nhưng tới đêm, rất nhiều tòa thành cũng không bật đèn, bởi vì không có ai ở cả.
Giống như là một đám ác ma, muốn cắn nuốt cậu ta hầu như không còn.
Quả thật đứa bé này rất phiền toái, nhưng lại ngoài ý muốn mà mang đến náo nhiệt.
Không biết duyên cớ thế nào, cậu ta lại hết sức yêu thương đứa bé này.
Lo con bé lạnh, đói bụng, buổi tối ngủ không tốt, ban ngày ăn không ngon.
Có một vài việc lặt vặt, cậu ta công việc lu bù, cũng sẽ không suy nghĩ miên man nữa.
Ngay từ đầu cậu ta còn muốn trả đứa nhỏ về, nhưng mới qua mấy ngày ngắn ngủn này, cậu ta hoàn toàn không có ý niệm này trong đầu nữa.
Halley thấy cậu ta thật sự nổi giận rồi, anh ta cào mái tóc ngắn, tràn đầy bất đắc dĩ mà nói: “Cậu muốn có người ở bên cạnh cậu, tôi có thể chuyển tới đây sống với cậu mà. Nếu như cậu không muốn, tôi mở cho cậu một cái viện phúc lợi, cậu muốn đứa nhỏ kiểu gì, con trai con gái, cao hay thấp, béo hay gầy, còn phải quấn tã lót, bi bô tập nói hay là tập tễnh đi đường, tôi đều có thể tìm cho cậu”
“Cậu làm gì phải lén lút như bây giờ, nuôi dưỡng đứa bé không phải là của mình? Đứa bé này đích thật là của Hứa Minh Tâm, nhưng cậu cũng đừng quên, đây cũng là con của Cố Gia Huy. Cậu xem là thật không có bực tức chút nào hết sao?”
“Bộ dạng con bé đáng yêu, cũng sẽ không tức giận nữa rồi”
“Đừng keo kiệt, đây xem như lễ gặp mặt đi. Qua mấy tháng nữa chính là ngày tròn một tuổi của con bé, nhớ rõ chuẩn bị trước đó, lần này không trách anh nữa”
Halley giống như gặp quỷ mà nhìn cậu ta, thế mà anh ta lại không nói được lời phản bác nào.
Từ khi vào nhà, Diên cũng chưa liếc mắt nhìn anh ta một cái, cứ luôn chơi với đứa bé.
Trong lòng anh ta có chút không thoải mái, anh ta không nhịn được mà nói: “Diên, cậu cũng đừng quên, đứa nhỏ này không phải của cậu, không có một chút quan hệ gì v‹ hết, sớm muộn gì cậu cũng phải trả con bé về thôi. Mặt mũi của đứa bé này cực kỳ giống Hứa Minh Tâm, trừ phi cậu che giấu cả đời, nếu không không có khả năng không bị người khác phát hiện ra”
Lời này vừa nói ra, không khí đều ngưng lại vài phần.
Độ ấm bên trong đóng băng lại trong nháy mắt.
Động tác của cậu ta cứng ngắc một hồi, rồi mới xoay người lạnh lùng nhìn Halley.
“Tôi có thể giấu cô ấy cả đời” Lời này, từng chữ đều có lực.
“Tôi không hiểu, cậu trộm đứa bé của người ta làm gì chứ? Cho rằng như thế là có thể cản trở hạnh phúc của người ta sao? Hai đứa ba đứa.
Thủ đoạn này của cậu không khỏi quá tỉ tiện rồi chứ? Cậu và Lucia có gì khác nhau đâu? Lucia còn biết nói cho người ta, đứa nhỏ có thể bị đoạt lại hay không thì phải xem bản lĩnh của Cố Gia Huy”
“Nhưng cậu đây thì được xem là gì chứ? Cướp lấy đứa bé đi, không nói một lời, cho răng chuyện gì cũng chưa từng xảy ra hay sao? Hay là trong lòng cậu hiểu rõ, cho dù cậu có giết Cố Gia Huy đi thì cậu cũng không có được Hứa Minh Tâm, cậu muốn tìm một người phục chế ở bên cạnh, nuôi dưỡng thành kế hoạch hả?”
“Câm miệng”
Lời này đã chọc giận Diên, khiến cho sắc mặt cậu ta cực kỳ khó coi.
Cậu ta cũng không nghĩ xa như vậy, cái nhà này tan rã, đã không có được diện mạo như ngày xưa nữa rồi.
Trước kia cứ cách mấy tháng là còn tổ chức bữa tiệc, ít nhất bên ngoài nhìn vào thấy vô cùng náo nhiệt.
Bây giờ, ngay cả bản lĩnh ở bên ngoài cũng mất rồi.
Một nhà bốn anh em, chết hết ba người, chỉ còn có một mình cậu ta là còn sống.
Bố chán ghét tôi lừa anh gạt, đã chọn một hòn đảo mà sinh sống với mẹ ở trên đó.
Trong lâu đài đông đúc này, cao ốc cao chót vót, nhưng tới đêm, rất nhiều tòa thành cũng không bật đèn, bởi vì không có ai ở cả.
Giống như là một đám ác ma, muốn cắn nuốt cậu ta hầu như không còn.
Quả thật đứa bé này rất phiền toái, nhưng lại ngoài ý muốn mà mang đến náo nhiệt.
Không biết duyên cớ thế nào, cậu ta lại hết sức yêu thương đứa bé này.
Lo con bé lạnh, đói bụng, buổi tối ngủ không tốt, ban ngày ăn không ngon.
Có một vài việc lặt vặt, cậu ta công việc lu bù, cũng sẽ không suy nghĩ miên man nữa.
Ngay từ đầu cậu ta còn muốn trả đứa nhỏ về, nhưng mới qua mấy ngày ngắn ngủn này, cậu ta hoàn toàn không có ý niệm này trong đầu nữa.
Halley thấy cậu ta thật sự nổi giận rồi, anh ta cào mái tóc ngắn, tràn đầy bất đắc dĩ mà nói: “Cậu muốn có người ở bên cạnh cậu, tôi có thể chuyển tới đây sống với cậu mà. Nếu như cậu không muốn, tôi mở cho cậu một cái viện phúc lợi, cậu muốn đứa nhỏ kiểu gì, con trai con gái, cao hay thấp, béo hay gầy, còn phải quấn tã lót, bi bô tập nói hay là tập tễnh đi đường, tôi đều có thể tìm cho cậu”
“Cậu làm gì phải lén lút như bây giờ, nuôi dưỡng đứa bé không phải là của mình? Đứa bé này đích thật là của Hứa Minh Tâm, nhưng cậu cũng đừng quên, đây cũng là con của Cố Gia Huy. Cậu xem là thật không có bực tức chút nào hết sao?”
“Bộ dạng con bé đáng yêu, cũng sẽ không tức giận nữa rồi”