Anh rất muốn đem cô trở thành vật sở hữu duy nhất của anh, hận không thể đem giấu cô đi thật kĩ, những gì đẹp đế nhất của cô chỉ được bộc lộ ra trước mặt anh ta.
Anh không muốn cô trở thành một người phụ nữ thời đại độc lập tự chủ gì đó, không muốn cô thành công có địa vị, càng ngàng càng xuất chúng.
Cô càng nổi bật tỏa sáng, cảm giác lo sợ trong lòng anh ta càng nghiêm trọng.
Anh muốn… muốn ích kỷ một chút!
Hứa Minh Tâm nghe thấy những lời này, không nhịn được mà đôi môi giật giật, trong lòng cô vô cùng oán ức nhưng không làm gì được.
Cảm giác trải nghiệm ly hôn này thật sự không có gì đặc biệt, quả là Tôn Ngộ Không cũng không thể thoát khỏi năm ngón tay của phật Như Lai.
“Vậy anh muốn như thế nào? Mối hôn sự này là do dì sắp đặt, anh không thể đi gây sự với bên nhà nam, anh ta cũng là bị ép không thể làm gì khác!”
Cô vẫn còn nhớ những lời nói lúc đầu của anh, sợ rằng anh sẽ làm hại người khác.
“Những chuyện này anh đều biết, vậy nên anh sẽ không gây chuyện với hắn, anh chỉ là… muốn tìm một cái cớ để đến gặp em.”
“Em không nói nhớ anh, mong anh, vậy thì anh tới đây để nói với em, những ngày nay, anh rất nhớ em, nhớ em đến mức phát điên.”
Anh một bước lớn bước lên phía trước, trong chốc lát kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
Anh kéo người con gái nhỏ bé lại, ôm chặt vào trong lòng mình.
“Em không trả lời thư điện tử của anh, cũng không nhắn tin hay gọi điện cho anh. Anh muốn đến quán ăn của em, nhưng lại sợ sẽ đập nát cả quán ăn của em, đem em mang về nhà. Không muốn em lộ mặt ra bên ngoài, để người khác nhìn thấy những cái tốt của em, nhưng… nhưng lại hiểu rằng, những thứ này chính là sự lựa chọn của em.”
“Anh không muốn can thiệp và sự riêng tư củaem, anh chỉ muốn… giữ em lại.”
Những lời này, từng từ từng chữ như rót mật vào tai, âm thanh khàn khàn cuốn hút.
Căằm của anh đặt trên xương quai xanh của cô, âm thanh trầm thấp thủ thỉ bên tai.
Anh rất mệt…
Bên trong âm thanh nồng nặc sự mệt mỏi, trong con mắt những mạch máu đỏ nổi lên, xung quanh mắt toàn là quầng thâm. Trên mặt anh thậm chí còn mọc thêm râu chưa cạo, có thể thấy những ngày này anh sống không tốt một chút nào.
Cô biết, Cố Gia Huy rất bận, biến bản thân mình thành một con quay, một ngày chỉ được ngủ năm đến sáu tiếng đồng hồ, thời gian còn lại đều bận bịu với công việc.
Anh nghĩ làm như vậy sẽ làm cho mình quên đi, như vậy mới không có thời gian rảnh rồi để quản lý can thiệp tới cuộc sống của cô.
Anh không muốn cô tự lập một mình, nhưng cô lại càng càng càng ngày càng trở nên kiên cường hơn.
“Em… vân luôn ở đây mà.”
Cô dần dần mềm lòng, hai cánh tay buông thống bên cạnh thắt lưng bỗng nhấc lên, ôm chặt lấy cơ thể anh, dùng lực đáp lại cái ôm của anh.
“Đúng vậy, rõ ràng em vân luôn ở đó, nhưng tại sao anh lại cảm thấy lo lắng đến như vậy?”
Anh mệt mỏi nói, âm thanh mang theo sự bất lực: “Là anh đã quá để tâm sao? Hứa Minh Tâm, anh đang suy tính hơn thiệt, anh đang vô cùng lo sợ, anh rõ ràng là một người bình tĩnh tự tin như thế, nhưng từ sau khi gặp được em, anh từ một mãnh tướng trăm trận trăm thăng, biến thành một tên lính đảo ngũ bị đánh đến không còn một mảnh giáp.
Hứa Minh Tâm, em đang thay đổi, anh cũng đang thay đổi.”
“Em thay đổi đến mức càng ngày càng không còn cần đến anh nữa, còn anh lại biến thành một người không thể nào có thể rời xa được em.”
“Em xem, sau khi em rời xa anh, em sống tốt đến nhường nào. Em có Ngôn Hải, người nhà họ Quý. Em quanh quẩn một chỗ với người nhà họ Ngôn ở nhà ăn, em có Châu Vũ, Cố Yên ở bên bầu bạn. Còn anh… chỉ có thể nhớ em. Vì em nhớ em đến phát điên, anh vùi đầu vào công việc, khiến cho bản thân không có phút giây nào được nghỉ ngơi.”
Anh không muốn cô trở thành một người phụ nữ thời đại độc lập tự chủ gì đó, không muốn cô thành công có địa vị, càng ngàng càng xuất chúng.
Cô càng nổi bật tỏa sáng, cảm giác lo sợ trong lòng anh ta càng nghiêm trọng.
Anh muốn… muốn ích kỷ một chút!
Hứa Minh Tâm nghe thấy những lời này, không nhịn được mà đôi môi giật giật, trong lòng cô vô cùng oán ức nhưng không làm gì được.
Cảm giác trải nghiệm ly hôn này thật sự không có gì đặc biệt, quả là Tôn Ngộ Không cũng không thể thoát khỏi năm ngón tay của phật Như Lai.
“Vậy anh muốn như thế nào? Mối hôn sự này là do dì sắp đặt, anh không thể đi gây sự với bên nhà nam, anh ta cũng là bị ép không thể làm gì khác!”
Cô vẫn còn nhớ những lời nói lúc đầu của anh, sợ rằng anh sẽ làm hại người khác.
“Những chuyện này anh đều biết, vậy nên anh sẽ không gây chuyện với hắn, anh chỉ là… muốn tìm một cái cớ để đến gặp em.”
“Em không nói nhớ anh, mong anh, vậy thì anh tới đây để nói với em, những ngày nay, anh rất nhớ em, nhớ em đến mức phát điên.”
Anh một bước lớn bước lên phía trước, trong chốc lát kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
Anh kéo người con gái nhỏ bé lại, ôm chặt vào trong lòng mình.
“Em không trả lời thư điện tử của anh, cũng không nhắn tin hay gọi điện cho anh. Anh muốn đến quán ăn của em, nhưng lại sợ sẽ đập nát cả quán ăn của em, đem em mang về nhà. Không muốn em lộ mặt ra bên ngoài, để người khác nhìn thấy những cái tốt của em, nhưng… nhưng lại hiểu rằng, những thứ này chính là sự lựa chọn của em.”
“Anh không muốn can thiệp và sự riêng tư củaem, anh chỉ muốn… giữ em lại.”
Những lời này, từng từ từng chữ như rót mật vào tai, âm thanh khàn khàn cuốn hút.
Căằm của anh đặt trên xương quai xanh của cô, âm thanh trầm thấp thủ thỉ bên tai.
Anh rất mệt…
Bên trong âm thanh nồng nặc sự mệt mỏi, trong con mắt những mạch máu đỏ nổi lên, xung quanh mắt toàn là quầng thâm. Trên mặt anh thậm chí còn mọc thêm râu chưa cạo, có thể thấy những ngày này anh sống không tốt một chút nào.
Cô biết, Cố Gia Huy rất bận, biến bản thân mình thành một con quay, một ngày chỉ được ngủ năm đến sáu tiếng đồng hồ, thời gian còn lại đều bận bịu với công việc.
Anh nghĩ làm như vậy sẽ làm cho mình quên đi, như vậy mới không có thời gian rảnh rồi để quản lý can thiệp tới cuộc sống của cô.
Anh không muốn cô tự lập một mình, nhưng cô lại càng càng càng ngày càng trở nên kiên cường hơn.
“Em… vân luôn ở đây mà.”
Cô dần dần mềm lòng, hai cánh tay buông thống bên cạnh thắt lưng bỗng nhấc lên, ôm chặt lấy cơ thể anh, dùng lực đáp lại cái ôm của anh.
“Đúng vậy, rõ ràng em vân luôn ở đó, nhưng tại sao anh lại cảm thấy lo lắng đến như vậy?”
Anh mệt mỏi nói, âm thanh mang theo sự bất lực: “Là anh đã quá để tâm sao? Hứa Minh Tâm, anh đang suy tính hơn thiệt, anh đang vô cùng lo sợ, anh rõ ràng là một người bình tĩnh tự tin như thế, nhưng từ sau khi gặp được em, anh từ một mãnh tướng trăm trận trăm thăng, biến thành một tên lính đảo ngũ bị đánh đến không còn một mảnh giáp.
Hứa Minh Tâm, em đang thay đổi, anh cũng đang thay đổi.”
“Em thay đổi đến mức càng ngày càng không còn cần đến anh nữa, còn anh lại biến thành một người không thể nào có thể rời xa được em.”
“Em xem, sau khi em rời xa anh, em sống tốt đến nhường nào. Em có Ngôn Hải, người nhà họ Quý. Em quanh quẩn một chỗ với người nhà họ Ngôn ở nhà ăn, em có Châu Vũ, Cố Yên ở bên bầu bạn. Còn anh… chỉ có thể nhớ em. Vì em nhớ em đến phát điên, anh vùi đầu vào công việc, khiến cho bản thân không có phút giây nào được nghỉ ngơi.”