Hứa Minh Tâm nghe thấy âm thanh đó trong lòng không khỏi run lên, thậm chí có giây phút nào đó cô còn nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm hay không.
Cô nhìn theo tâm nhìn của đám đông nhìn về phía sau, dáng người cao lớn vững chắc của Cố Gia Huy xuất hiện trước mắt cô.
Ngay từ giây phút đầu tiên cô đã có thể cảm nhận được người trước mặt có phải là chồng mình hay không.
Cảm giác…
Cố Gia Huy luôn đem lại cảm giác thân thiết cho oô.
Ánh mắt hai người gặp nhau, không cần lời nói chỉ cần một ánh mắt, hai người cũng có thể hiểu được nỗi niềm mong nhớ trong mắt của đối phương.
Ánh mắt Cố Gia Huy dần trở nên dịu dàng, anh nhìn cô, trong mắt anh hình như không còn chứa đựng được hình bóng của người khác nữa.
Cố Gia Huy bước vào giữa tấm thảm đỏ, phóng viên tự động nhường đường để anh bước qua.
Đám đông đều yên lặng.
Tất cả mọi người đều thầm hiểu, khoảnh khắc này không nên làm phiền hai người.
Cố Gia Huy đi đến trước mặt Hứa Minh Tâm, anh không nói gì, mà là…một cái ôm.
Một… cái hôn.
Lúc đó, phóng viên nhanh chóng phản ứng lại, đèn flash của máy ảnh không ngừng sáng lên.
Nụ hôn này miên man tỉnh tế, lại bá đạo chiếm đoạt.
Nụ hôn mang theo hương vị đặc trưng của anh, cứ thể len lỏi vào sâu bên trong người cô.
Cả người cô không kìm được mà mềm cả ra. Cô đứng sát gần vào lồng ngực rắn chắc, nóng bỏng của anh, tham lam hút hết hương vị riêng có trên người anh.
Hắc Ảnh bắt chước Cố Gia Huy rất giống, có thể nói là vô cùng xuất sắc.
Nhưng không giống chính là không giống, cô không thể làm được bất cứ hành động thân mật nào với anh ta. Cho dù là nắm tay cô cũng muốn tránh đi.
Nhưng lúc đó cô không hiểu vì sao lại như vậy, dù sao kết quả kiểm tra Cố Yên đưa cho cô cũng không thể sai được.
Cô khách quan tin vào bản báo cáo đó mà bỏ qua ý kiến chủ quan của mình.
Bây giờ nghĩ là mới thấy, có lẽ trái tim tỉnh tường hơn bộ não, biết được ai phải ai không phải.
Nụ hôn này rất sâu và rất dài, anh để cho cô đủ thời gian để lấy hơi lại nên không muốn kết thúc sớm.
Đã một tháng nạy anh không được ôm và hôn cô, cảm giác này giống như lên cơn thèm ma túy.
Trên thế gian có vạn nỗi khổ.
Nhưng chỉ có tương tư là khổ nhất.
Giờ phút này, anh không quan tâm được tới người khác, không quan tâm được đây là đâu. Anh chỉ muốn nói cho cô hết tất cả mọi thứ mà không phải kiêng dè gì.
Muốn…
Mong muốn bỏng cháy từ tận xương TỦY.
Từng giây từng phút một trôi qua.
Đúng vào lúc đó, trong ý thức hỗn loạn của cô đột nhiên vang lên một giọng nói rất nhỏ.
“Hai người… hai người như vậy cũng tạm ổn rồi nhỉ? Màn hình LED bên ngoài vân đang phát trực tiếp đấy.”
Hứa Minh Tâm nghe được câu này, một tiếng động lớn phát ra trong đầu cô, giống như một khối chì vừa rơi xuống, đập vào đầu cô khiến cô đau đầu chóng mặt.
Cô lập tức đẩy người đàn ông trước mặt mình ra. Cô hoảng hốt nhìn đám đông xung quanh, phát hiện người nói chuyện là giám đốc Triệu.
Cô nhìn theo tâm nhìn của đám đông nhìn về phía sau, dáng người cao lớn vững chắc của Cố Gia Huy xuất hiện trước mắt cô.
Ngay từ giây phút đầu tiên cô đã có thể cảm nhận được người trước mặt có phải là chồng mình hay không.
Cảm giác…
Cố Gia Huy luôn đem lại cảm giác thân thiết cho oô.
Ánh mắt hai người gặp nhau, không cần lời nói chỉ cần một ánh mắt, hai người cũng có thể hiểu được nỗi niềm mong nhớ trong mắt của đối phương.
Ánh mắt Cố Gia Huy dần trở nên dịu dàng, anh nhìn cô, trong mắt anh hình như không còn chứa đựng được hình bóng của người khác nữa.
Cố Gia Huy bước vào giữa tấm thảm đỏ, phóng viên tự động nhường đường để anh bước qua.
Đám đông đều yên lặng.
Tất cả mọi người đều thầm hiểu, khoảnh khắc này không nên làm phiền hai người.
Cố Gia Huy đi đến trước mặt Hứa Minh Tâm, anh không nói gì, mà là…một cái ôm.
Một… cái hôn.
Lúc đó, phóng viên nhanh chóng phản ứng lại, đèn flash của máy ảnh không ngừng sáng lên.
Nụ hôn này miên man tỉnh tế, lại bá đạo chiếm đoạt.
Nụ hôn mang theo hương vị đặc trưng của anh, cứ thể len lỏi vào sâu bên trong người cô.
Cả người cô không kìm được mà mềm cả ra. Cô đứng sát gần vào lồng ngực rắn chắc, nóng bỏng của anh, tham lam hút hết hương vị riêng có trên người anh.
Hắc Ảnh bắt chước Cố Gia Huy rất giống, có thể nói là vô cùng xuất sắc.
Nhưng không giống chính là không giống, cô không thể làm được bất cứ hành động thân mật nào với anh ta. Cho dù là nắm tay cô cũng muốn tránh đi.
Nhưng lúc đó cô không hiểu vì sao lại như vậy, dù sao kết quả kiểm tra Cố Yên đưa cho cô cũng không thể sai được.
Cô khách quan tin vào bản báo cáo đó mà bỏ qua ý kiến chủ quan của mình.
Bây giờ nghĩ là mới thấy, có lẽ trái tim tỉnh tường hơn bộ não, biết được ai phải ai không phải.
Nụ hôn này rất sâu và rất dài, anh để cho cô đủ thời gian để lấy hơi lại nên không muốn kết thúc sớm.
Đã một tháng nạy anh không được ôm và hôn cô, cảm giác này giống như lên cơn thèm ma túy.
Trên thế gian có vạn nỗi khổ.
Nhưng chỉ có tương tư là khổ nhất.
Giờ phút này, anh không quan tâm được tới người khác, không quan tâm được đây là đâu. Anh chỉ muốn nói cho cô hết tất cả mọi thứ mà không phải kiêng dè gì.
Muốn…
Mong muốn bỏng cháy từ tận xương TỦY.
Từng giây từng phút một trôi qua.
Đúng vào lúc đó, trong ý thức hỗn loạn của cô đột nhiên vang lên một giọng nói rất nhỏ.
“Hai người… hai người như vậy cũng tạm ổn rồi nhỉ? Màn hình LED bên ngoài vân đang phát trực tiếp đấy.”
Hứa Minh Tâm nghe được câu này, một tiếng động lớn phát ra trong đầu cô, giống như một khối chì vừa rơi xuống, đập vào đầu cô khiến cô đau đầu chóng mặt.
Cô lập tức đẩy người đàn ông trước mặt mình ra. Cô hoảng hốt nhìn đám đông xung quanh, phát hiện người nói chuyện là giám đốc Triệu.