Cơ thể Trịnh Hoa đụng phải hàng rào vệ, lào đà lào đào.
Cô ta khiếp sợ nhìn Cổ Yên, cả giận nói: “Cô là ai, cô dựa vào cái gì đánh tôi?”
“Cô có thể đổ oan cho Minh Tâm nhà tôi, vì sao tôi không thể đánh cô chứ?”
“Minh Tâm nhà
Trịnh Hoa vắt hết óc suy nghĩ, nghĩ tới báo trước.
Cô ta… cô ta là con gái thứ tư nhà họ
Yên?”
“Coi như còn có mắt nhìn người, vậy cô cũng nên
Vy!biết, tôi tìm cô là vì cái gì đi?”
“Các cô… Các cô đều là con chó của Hứa Minh Tâm à? Bị cô ta gọi là tới quát là đi, chỉ mong được ra mặt vì cô ta, tất cả đều con mẹ nó điên rồi sao?”
Trịnh Hoa miệng không ngừng nói nói, rồng giận gào thét. Cố Yên nghe vậy, khỏe miệng khẽ nâng lên
cười nhạt: “Ông nội cô cũng là con chó nhờ cậy của cô sao?”
“Cô..”
Lời này khiến Trịnh Hoa thốt không lên lời.
“Cố Yên, cô không nên khinh người quả đáng, cô đánh tôi một tát này, nếu như bây giờ tôi mà gọi người tới, tôi xem cô làm sao bây giờ!”
“Gọi người? Cô cứ việc gọi, gọi càng nhiều càng tốt!
Cổ Yên lấy điện thoại di động ra, mở đoạn ghi âm vừa rồi ra.
Giọng nói bên trong cực kỳ rõ ràng, cô ta làm nhục Hứa Minh Tâm như thế nào, phách lối như thế nào.
“Cô… Tại sao cô có cải này?”
Trinh Anh sắc mặt trắng bệch một mành, khiếp sonhìn cô, giống như là thấy quỷ.
“Trọng điểm không phải là cái này đi, đường đường là tiểu thư nhà họ Trinh, vây mà lại tự nguyên làm tiểu tam, thật đúng là chưa bao giờ nghe thấy đó. Bản ghi âm này nếu như đưa đến trước mặt ông nội cô, không biết nhà họ Trình có để ý không?”
“Cô dám…” Trịnh Hoa run rẩy quát, hai tròng mắt cô ta đỏ bừng, phát điên giống như dã thủ.” Cổ Yên, cô đừng có quả đáng quá! Nhà họ Trình tuy rằng không so được với nhà họ Cố, thế nhưng ở Đà Nẵng cũng có tiếng tăm lừng lẫy. Cô một vừa hai phải thôi, hiểu không?”
“Quá đáng sao? Tôi chi đang dạy cô nguyên tắc đối nhân xử thế cơ bản, nên yên phận một chút, đừng hòng có từ trường không an phận!”
Trịnh Hoa nghe những lời này, cảm thấy cực kỳ quen thuộc, đây không phải là lời cô ta vừa nói với Hứa Minh Tâm sao?
Cổ Yên vậy mà… vậy mà trà lại nguyên xi cho cô ta.
Mất mặt.
Trần trụi mất mặt.
Sắc mặt Trịnh Hoa cực kỳ khó coi, lúc xanh lúc trắng. Cổ Yên nói: “Lời này tôi cũng tặng cho cô, tôi cũng chỉ đang dạy cô đạo lý làm người cơ bàn mà thôi. Bối phận của tôi, lẽ ra cô phải gọi tôi một tiếng di nhi? Tôi dạy bào hậu bối của mình là hợp tình hợp lý, tôi cũng khuyên cô an phận một chút, đừng có bất kỳ tư tưởng không an phận nào. Cô luôn nói Trùc Linh không xứng với anh ba, vây có cũng không nhìn lại bảnthân một chút, cái người đức hạnh như cô, cüng xứng với anh ba, cũng muốn gà vào nhà họ Có chúng tôi, quả thực là nói chuyện viến vông!”
“Cổ Ngọc V.. Cô thực sự là khinh người quá đảng. Cô chẳng qua chỉ là con gái được gia đình nhà họ Cổ nhận nuôi mà thôi, nói khó nghe hơn thì là nuôi sủng vật, nuôi một con chó…”