Bạch Thư Hân chỉ cảm thấy thứ gì đó mỏng mỏng mềm mềm áp xuống cảnh môi cô.
Đây cũng không phải lần đầu cô hôn môi với Ôn Mạc Ngôn, nhưng cái cảm giác khắc cốt ghi tâm này cũng khiến cô không thể nào quên.
Ôn Mạc Ngôn hôn cô sao?
Cô giật mình mở mắt, khi thấy được khuôn mặt anh tuấn được phóng đại trước mắt, hô hấp cô như ngưng trệ lại vài giây.
Cô đỏ bừng mặt, quên cả đẩy anh ra,
Anh híp mắt, thấy cô đã dậy liền lập tức tiến quân thần tốc, vươn lưỡi hôn sâu. Lúc này cô mới phản ứng lại được, cô ngồi bật dậy, trực tiếp dùng sức đẩy anh ra.
Cô vừa lần vừa bỏ xuống giường, chỉ cảm thấy bụng dưới đầu đến co rút Cô hung hăng nhíu mày, nói: “Anh… Anh làm gì đây hải người “Hôn em chứ gì, chúng ta đều đã là người lớn cá rồi cũng đừng có ngượng ngùng xấu hổ, để tâm vậy chứ”
Lại giờ cái ngón trò cũ rích này? “Ôn Mạc Ngôn, em cảnh cáo anh, anh đừng có mà làm bừa như vậy, nếu không đừng trách em không khách khi!”
“Anh cứ làm bừa đẩy, em làm gì được anh?”
Ôn Mạc Ngôn giống như đã được mở mang đầu óc, bá đạo tiến lên phía trước, cánh tay hữu lực giữ lấy eo thon của cô, mạnh mẽ kéo lại khoảng cách giữa hai người.
Cơ thể cô dán sát vào lòng anh, bị trói buộc đến không thể động đậy.
Hô hấp của cô cũng trở nên khẩn trương, nhìn Ôn Mạc Ngôn đầy khiếp sợ.
Đây rõ ràng là nhân cách chính của anh, nhưng nhân cách thay đổi cũng…… Có hơi nhiều quá rồi đi “Anh… Anh không phải lây Thiên Ngôn rồi đấy chứ “Cậu ta quả thực đã dạy anh không ít thứ Hạnh phúc phải dựa vào bản thân mình giành lấy, anh cứ mãi rụt rè sợ hãi như thế thì còn gì là đàn ông. Bạch Thư Hân, anh đã suy nghĩ rất lâu và anh vẫn muốn cưới em như cũ “
“Anh có phải lại lên cơn rồi không, hay là đầu óc anh hỏng rồi hà. Em xấu xa như vậy mà anh còn muốn cưới em? Anh đang đùa với em đấy hả! Chuyện này chẳng buồn cười chút nào đâu!”
Cô hổn hển nói, không hiểu Ôn Mạc Ngôn chập mạch gì nữa. “Em không phải người phụ nữ xấu xa, nếu em xấu xa thật thì em cũng không thể nào thẳng thắn mọi chuyện với anh như vậy. Hiện giờ em không nói thì sau này làm chuyện đó, dù cho anh có nhận ra em không phải là lần đầu thì anh cũng sẽ không làm gì cả. Tuy trong lòng anh quả thực có chút không dễ chịu, nhưng bất kỳ người đàn ông nào cũng hy vọng lần đầu của người mình yêu thuộc về chính mình. “Nhưng, em có quá khứ riêng của mình anh cũng sẽ không hỏi đến, anh chỉ muốn tham gia vào tương lai của em. Anh yêu em, anh có thể bỏ qua tất cả. Nếu anh để tâm đến lần đầu của em thì thứ anh yêu cũng chỉ là lớp màng đó, chứ không phải là con người em “Nhưng em là người xấu, em đã phá hủy lễ cưới của người khác, tìm mọi cách… “Em quả thực đã làm sai, nhưng hiện giờ em cũng rất tự trách mình, trong lòng em cũng không dễ chịu. Em còn chưa…. Đủ tư cách để làm người xấu đâu, em có cần anh dạy em cách làm người xấu không hửn “Gi hả?” . Truyện Bách Hợp
Cô vừa dứt lời, Ôn Mạc Ngôn đã tự mình dạy cô làm người xấu ra sao.
Đôi môi mỏng của anh áp xuống, trong giây lát bàn tay to lớn cũng đỡ lấy ót cô khiến cô chẳng còn bất kỳ cơ hội trốn
Nụ hôn này triển miền vô tận.
Đầu óc cô quay cuồng, con tim cô như lỡ nhịp.
Hồi lâu sau anh mới buông cảnh môi cô, ôm chặt lấy cô. “Bạch Thư Hân, anh muốn cưới em, em gả cho anh có được không?”
“Anh… Sao anh còn muốn cưới em, em cũng không tốt.”