Con tim lạnh như băng của Cố Gia Huy dần tan ra, nhẹ nhàng ôm lấy cơ vào lòng.
Sau khi tỉnh lại thì anh không ngủ được nữa, nghĩ nghĩ thế nào lại vội vàng chạy tới đây.
Anh rất muốn, rất muốn nhìn thấy cô. Anh biết khi có cô ở bên cạnh thì trái tim anh sẽ trở nên bình yên hơn rất nhiều.
Không còn hoảng sợ lo lắng, cũng không còn bất an.
Cô là một loại thuốc thần có thể chữa trị được căn bệnh trong lòng anh.
Anh tỉnh táo lại, nghĩ tới bản thân mình khi đứng tranh cãi cùng với Ôn Thanh Vân, như ma quỷ đang ám lấy anh vậy.
“Minh Tâm, nếu như có một ngày nào đó trở nên cực kì đáng sợ và xa lạ thì em sẽ làm thế nào?”
“Tất nhiên sẽ giữ và ôm anh thật chặt, sau đó hôn anh! Chắc chắn anh sẽ không làm tổn thương đến em đâu đúng không?” Hứa Minh Tâm híp mắt, cực kì tự tin nói.
Cổ họng Cố Gia Huy hơi nghẹn, cô đúng là một đứa trẻ chưa lớn, cô nghĩ tất cả mọi người đều dễ dụ như vậy ư?
“Nếu làm thế rồi vẫn không được thì sao?”
“Thế thì em sẽ tát cho anh một cái để đánh cho anh tỉnh táo lại.”
Vẫn không được nữa thì sao?”
Vẫn không được ư? Không thể bắt em phải bỏ anh được chứ nhỉ? Em không nỡ đâu.” Hứa Minh Tâm nói xong lại vùi vào lòng ngực anh. Bây giờ cơ thể anh đã ấm lên nhiều, ôm ngủ cực kì thoải mái.
“Hứa Minh Tâm, tạm thời em đừng ngủ, trò chuyện với anh một lát đi.” Hứa Minh Tâm đẩy đẩy cánh tay cô, Hứa Minh Tâm cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
Chắc là anh đã gặp phải chuyện gì đó rồi, tối nay thấy cứ là lạ.
Hứa Minh Tâm mở đèn lên, dịu đôi mắt đang díu lại vì buồn ngủ, mơ màng nhìn anh. . Ngôn Tình Sắc
“Anh làm sao thế, có phải đã xảy ra chuyện gì đó không vui rồi không? Anh không vui thì cứ nói cho em biết, suy cho cùng thì ngoài nghe ra… Em cũng không thể giúp được gì.”
“Em an ủi người ta như thế đấy hả?”
Thì đúng là vậy mà, em chẳng giúp được gì thật, chắc chắn anh đang buồn rầu chuyện làm ăn rồi.” “Anh muốn báo thù cho anh hai nhưng anh sợ rằng sau này chuyện đó sẽ làm hại đến em. Anh không muốn buông bỏ em nhưng cũng không muốn bỏ qua chuyện của anh hai. Cái chết của anh hai có rất nhiều người liên quan trong đó, anh sợ anh sẽ không thể bảo vệ được em.”
“Hứa Minh Tâm, anh thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ nữa, Nếu có thể thì anh thà người chìm xuống lòng biển sâu vào bốn năm trước là anh chứ không phải là anh hai. Anh thà mình chưa từng gặp được em, nếu thế thì anh đã không phải khó khăn trong việc lựa chọn như thế.” Giọng Cố Gia Huy khàn khàn, nó mang theo cái lạnh của màn đêm nặng nề lọt vào tai.
Tim Hứa Minh Tâm khẽ run lên, thì ra anh đang lo lắng cho cô nên mới không biết nên lựa chọn thế nào, nên mới khó khăn như thế.
Cố Gia Huy cô nhìn thấy luôn là người đầy sức sống.
Dù vào khoảnh khắc đó, mạng cô như chỉ mành treo chuông khiến anh lo lắng sợ hãi nhưng cũng không hề suy sụp buồn bã, chẳng biết phải làm thế nào như bây giờ.
Khi Cố Gia Huy cụp mắt xuống với vẻ nặng nề thì không ngờ Hứa Minh Tâm lại chẳng nói chẳng rằng… Hai tay cô quấn quanh cổ anh, cánh môi mềm mại được đưa đến gần và bắt chước cách Cố Gia Huy từng làm, chậm rãi hôn lên môi anh.