Mặc dù Cố Gia Huy đã kết hôn rồi nhưng mà cũng có rất nhiều cô gái nóng bỏng thành thục nháy mắt với anh trên đường phố.
Khoảng thời gian này thật êm đềm và viên mãn, điều khiến cô hạnh phúc nhất là Bạch Thư Hân đã gọi lại cho cô và nói rằng cô ấy đã kết thúc chuyến đi và đang trên đường trở về.
Bọn họ đã hơn nửa năm không liên lạc, có Thiện Ngôn đi cùng cô ấy nên cô cũng không lo lắng Bạch Thư Hân xảy ra chuyện gì.
Khi Bạch Thư Hân ra ngoài lần này thì cô ấy đã rất tỉnh táo lại rất nhiều và hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng Ôn Mạc Ngôn đã qua đời.
Cô ấy cũng đã đến một số bệnh viện bởi vì cô ấy đã gặp một vài chuyện ảo giác.
Cô ấy thường thấy Ôn Mạc Ngôn quay lại, hoặc ở bên giường nói chuyện với cô ấy, hoặc là bất chợt gọi tên cô ấy trên đường.
Sau khi đi đến nhiều nước mà không thể chữa khỏi thì Bạch Thư Hân cũng đã bỏ cuộc.
Loại ảo giác này cũng không có gì xấu, cho dù anh ta đã chết thì cô ấy cũng có quyền nhớ anh ta.
Thiện Ngôn hộ tống cô ấy suốt chặng đường nhưng mà cũng không thể làm cô ấm lòng.
Cô ấy vẫn luôn không nóng không lạnh với anh ta, giống như những người bạn bình thường.
Hứa Minh Tâm đi đón máy bay, sáu tháng qua đã xảy ra rất nhiều chuyện với hai người họ.
Bạch Thư Hân cũng biết cô đã mất con, hiện tại cũng đã tìm được mẹ của Cố Gia Huy.
Cả hai gặp nhau ở sân bay, cách nhau một quãng đường xa và có rất nhiều người ở giữa.
Họ sững sờ một lúc, rồi lập tức chạy về phía đối phương và ôm chặt lấy nhau.
inh Châu, tớ nhớ cậu rất nhiều.”
“Tớ cũng vậy, đã lâu không gặp.”
“Trong sáu tháng qua… dường như mọi thứ đã thay đổi”
“Miễn chúng ta không thay đổi là tốt rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi”
Cả hai người đều ứa nước mắt.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Hứa Minh Tâm đưa cô ấy đến nhà hàng, Gordon nghe nói bạn tốt của học trò mình đến chơi thì nhanh chóng trổ tài, Phó Bình Sinh đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế!
Hứa Minh Tâm đi vào phòng bếp phía sau một chuyến, khi cô đi ra thì đã thấy Bạch Thư Hân ngồi tại chỗ một mình và nói chuyện với không khí bên cạnh.
Cô có chút hoảng hốt, lúc này sau lưng có người vỗ một cái.
Cô quay đầu lại thì thấy đó là Thiện Ngôn.
“Cậu ấy đây là..”