Lúc đầu cô không thể nào giải thích cho mình, cũng may bác sĩ kịp phản ứng, vội vàng nói: “Cậu này đừng vì xúc động mà giết chết người tốt, cô ấy đang cứu cậu đấy, nấy giờ vẫn luôn đứng một bên để giúp tôi đấy!”
“Cứu tôi sao?”
Phó Minh Tước nghe nói như thế, khuôn mặt bỗng trở nên hoảng hốt, cơ thể đột nhiên mềm nhũn, cứ vậy ngã xuống.
Làm sao cơ thể bé nhỏ của Hứa Minh Tâm có thể chịu được, suýt nữa bị nện cho choáng váng.
Phó Minh Tước vô cùng suy yếu nói: “Tôi không còn chút sức nào, vừa rồi… Thật sự xin lỗi”
“Anh đang đùa tôi đấy à? Thế sức lực anh dùng để bóp cổ tôi đâu?” Hứa Minh Tâm thở hồng hộc nói.
“Vừa rồi là do phản xạ có điều kiện, bây giờ… Mới là phản ứng bình thường của tôi”
Khi rơi vào những tình huống nguy hiểm con người có thể có những hành vi quá khích.
Cuối cùng dưới sự trợ giúp của bác sĩ, anh ta đã có thể nằm ngửa ra.
Lúc đầu vết thương đã ngừng chảy máu, nay bị hành hạ như thế thì lại chảy ra.
Bác sĩ cần khâu lại, ngăn cản vết thương nứt ra chảy máu.
Nếu lại chảy ra nữa, thế thì cái mạng nhỏ này khó giữ rồi Nhưng mà… Không có thuốc gây tê.
Sự đau đớn khi rạch vết thương ra để khâu lại không phải thứ mà người bình thường có thể nhịn được.
Bác sĩ lộ vẻ khó xử: “Chỗ tôi không có thuốc mê, có thể tiếp theo sẽ đau lắm, cậu phải cố gắng chịu đựng một chút, đây là cách duy nhất có thể cứu cậu”
Phó Minh Tước nghe nói như thế thì gật gật đầu, không nói gì thêm.
Bác sĩ bắt đầu lấy kim khâu lại.
Thì ra việc khâu vết thương trong y tế cũng không khác may quần áo là bao, xe chỉ luồn kim, sau đó đâm vào từng mũi một.
Khuôn mặt của Phó Minh Tước càng thêm khó coi, đôi môi mỏng tái nhợt không chút màu máu đang mím chặt, sắc bén tạo thành một đường thẳng lạnh lùng.
Cô không ngờ Phó Minh Tước có thể chịu đựng như thế, đến giờ mà hơi thở vẫn không đổi, đau cũng không rên một tiếng.
Cô chỉ từng gặp được một người như thế.
Đó chính là Cố Gia Huy, đương nhiên không phải cô chưa từng gặp được người khác như vậy.
Nhưng có thế chịu được đến mức này thì đã không phải nhân vật bình thường nữa rồi.
Rốt cuộc Hứa Minh Tâm cũng hiểu rõ vì sao mình không đảm đương nổi trọng trách lớn, bởi vì cô sợ đau, sợ đau muốn chết Sống trên đời không ai không sợ đau, chỉ là bọn họ đã quen nhãn nhịn, dù đau cũng sẽ không kêu rên, làm những hành vi như để lộ sự yếu đuối của mình.
Bọn họ không cho phép mình yếu ớt, nhưng càng là như thế thì càng khiến người khác đau lòng.
Chắc chắn lúc này Phó Minh Tước không hề dễ chịu, phải nghĩ cách để chuyển sự chú ý của anh ta đi!
Con mắt Hứa Minh Tâm xoay tròn, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói: “Cái kia… Vì sao anh lại trộm áo cưới của Nữ hoàng vậy? Anh tự dấn thân vào nguy hiểm, biến mình thành dáng vẻ như thế này chỉ vì một bộ áo cưới, anh không điên đấy chứ?”
Hứa Minh Tâm chủ động nói chuyện với anh ta, để anh ta rút sạch thời gian ra mà suy nghĩ, tạm thời quên đi đau đớn trên người Dù sao… Chuyện này cũng liên lụy đến người mình thương nhất.
“Ngọc Diệp thích”